ANNA KARENINA - Trang 496

tưởng, chàng càng thấy sự thể đúng là như thế, không nghi ngờ gì nữa, và
chàng đã quên không chú ý tới chi tiết nhỏ mọn đó. Cái chết sẽ đến, mọi cái
đều kết liễu, chẳng vạ chi mất công làm bất cứ việc gì và không ai thay đổi
được gì hết. Thật khủng khiếp, nhưng đúng như vậy.
"Nhưng mình vẫn đang sống kia mà. Phải làm gì, làm gì bây giờ?", chàng
thất vọng nghĩ thầm. Chàng thắp nến, thận trọng đứng dậy, đến ngồi trước
gương và ngắm nghía khuôn mặt cùng mái tóc mình.
Đây này ở hai bên thái dương, đã có vài sợi tóc bạc. Chàng há miệng.
Những răng bên trong bắt đầu hỏng. Chàng xắn áo để lộ đôi cánh tay cuồn
cuộn bắp thịt. Chàng rất khỏe. Nhưng Nicolai đang thở với phần phổi còn
lại, trước kai cũng có một tấm thân cường tráng đấy thôi. Và bỗng nhiên,
chàng nhớ lại hồi còn nhỏ, hai đứa thường bị ốp về giường ngủ cùng một
lúc và chỉ chờ Fedor Bôgđanich ra khỏi phòng là ném gối vào đầu nhau
cười khanh khách, ngay cả nỗi sợ Fedor Bôgđanich cũng không thể dẹp
được niềm vui sống tràn trề và rờ rỡ đó... "Thế mà bây giò anh ấy chỉ còn
cái lồng ngực rỗng và lép kia... còn mình, không hiểu rồi đây mình sẽ ra
sao..." - Khoạc! Khoạc! Ma bắt nó đi! Chú làm gì mà lục đục thế, sao
không ngủ đi? - anh trai chàng kêu lên.
- Em cũng không biết nữa. Có lẽ là chứng mất ngủ.
- Tôi thì ngủ ngon lắm, tôi không đổ mồ hôi trộm nữa. Chú thử lại sờ vào
áo sơ mi của tôi xem có ướt không?
Levin sờ vào sơ mi của anh, đi ra sau bình phong, tắt nến, nhưng còn thức
hồi lâu. Chàng chưa giải quyết xong vấn đề cuộc sống của mình, thì một
vấn đề mới mẻ, nan giải khác đã hiện ra trước mắt: cái chết.
- Phải, anh ấy sắp chết, anh ấy sẽ chết vào mùa xuân này. Mình phải làm
cách nào để giúp anh ấy đây? Mình biết nói gì với anh ấy?
Mình thì biết gì về chuyện đó nhỉ? Thậm chí, mình còn quên bẵng là trên
đời có cái đó nữa".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.