ANNA KARENINA - Trang 569

Lev Tolstoy

Anna Karenina

Chương 16

Phu nhân ngồi lặng thinh trong ghế bành, tươi cười; lão quận công ngồi
cạnh; Kitti đứng bên ghế bành của cha, cầm tay ông. Mọi người đều im
lặng.
Phu nhân là người đầu tiên gọi tên sự việc lên và kéo tình cảm, ý nghĩ của
họ trở lại thực tại. Thoạt tiên, điều đó có vẻ khó chịu và kỳ dị với mọi
người.
- Vậy thì bao giờ đấy? Phải làm lễ đính hôn và báo hỉ chứ. Nhưng bao giờ
thì cưới? Ông nghĩ sao, Alecxandr?
- Chuyện đó phải hỏi anh ấy chứ, - lão quận công chỉ Levin nói. - Chính
anh ấy mới là người chủ chốt trong việc này.
- Bao giờ ạ? - Levin đỏ mặt nói. - Ngày mai. Nếu bố mẹ hỏi ý kiến con, thì
con nghĩ chúng con có thể đính hôn hôm nay và cưới ngay ngày mai...
- Thôi đi, con thân yêu(1), đừng có nói tầm bậy...
- Vậy thì trong vòng tám hôm nữa.
- Đúng là nó điên rồi.
- Không đâu, tại sao?
- Nhưng này! - bà mẹ nói, vui vẻ mỉm cười vì sự nóng vội ấy, - còn quần áo
cô dâu?
"Vậy ra phải có quần áo cưới và tất cả mọi cái khác, Levin sợ hãi nghĩ
thầm. Nhưng, quần áo cưới, việc làm phép cưới ở nhà thờ và tất cả mọi cái
khác liệu có thể làm bợn hạnh phúc của mình không nhỉ?
Không, chẳng có gì làm tổn thương tới nó được!". Chàng nhìn Kitti và thấy
ý kiến về quần áo cưới không làm nàng phật ý mảy may. "Vậy thì đó là
chuyện cần thiết", chàng tự nhủ.
- Con chẳng hiểu gì về chuyện đó cả, ba mẹ biết đấy, con chỉ nói lên điều
mong ước của con với ba mẹ thôi, - chàng nói tiếp để cáo lỗi.
- Ta sẽ tính chuyện đó sau. Bây giờ có thể làm lễ đính hôn và báo hỉ được
rồi đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.