ANNA KARENINA - Trang 584

vòng luẩn quẩn muôn thuở của những hình ảnh và kỷ niệm mà chàng điểm
đi điểm lại hàng chục lượt suốt một tiếng đồng hồ vừa qua. Đó vẫn chỉ là
kỷ niệm về hạnh phúc đã vĩnh viễn mất hẳn, chỉ là mường tượng về cái phi
lý của mọi tương lai, chỉ là ý thức về nỗi nhục của mình. Và trình tự những
hình ảnh và tình cảm đó vẫn không thay đổi.
"Tất nhiên", chàng nhắc lại khi tâm trí chàng, lần thứ ba, lại lao vào vòng
tròn ma quái của những tư tưởng và kỷ niệm đó. Chàng tì miệng súng vào
sườn trái, xiết mạnh tay và bóp cò. Chàng không nghe thấy tiếng nổ nhưng
một đòn rất mạnh đánh vào ngực quật chàng ngã xuống đất. Chàng định bíu
lấy mép bàn, đánh rơi khẩu súng, loạng choạng và ngồi xuống đất, đưa mắt
nhìn quanh, vẻ kinh ngạc. Chàng không nhận ra phòng mình nữa khi nhìn
từ dưới lên thấy những chân bàn cong cong, cái sọt đựng giấy và tấm da hổ.
Tiếng chân thoăn thoắt của gã hầu phòng chạy qua phòng khách tới, với
tiếng giày cót két, buộc chàng định thần lại. Chàng cố định thần và hiểu ra
là mình đang ở trên sàn; trông thấy máu trên tấm da hổ và trên tay mình,
chàng hiểu mình đã tự bắn vào người.
"Thật ngu xuẩn! Mình bắn trượt rồi", chàng vừa nói vừa sờ soạng tìm lại
khẩu súng. Khẩu súng ở ngay bên cạnh... nhưng chàng lại tìm xa hơn.
Trong khi tiếp tục tìm, chàng mất thăng bằng và ngã vật sang một bên, máu
trào ra.
Gã hầu phòng, một thanh niên hợp thời trang để râu má, vẫn thường hay
phàn nàn với bạn bè về chứng yếu thần kinh của mình, trông thấy chủ nằm
sóng soài trên mặt đất, khiếp đảm đến nỗi cứ để mặc chàng đấy cho máu
chảy và chạy đi kêu cứu. Khoảng một giờ sau, Varya, chị dâu Vronxki tới,
rồi với sự giúp sức của ba ông thầy thuốc bà đã cho gọi từ ba đầu thành phố
và đã đến cùng một lúc, bà đặt người bị thương lên giường. Bà ở lại trông
nom chàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.