ANNA KARENINA - Trang 686

Cả hai người chạy đến buồng ông ta. Ông ngồi trên giường tì một bên
khuỷu tay, lưng gù xuống, đầu cúi gằm.
- Anh thấy thế nào? - Levin thì thầm hỏi sau một lát im lặng.
- Tôi thấy tôi đang đi đây, - Nicolai nói, gắng gượng nhưng rành rọt lạ
thường, chậm rãi lẩy từng chữ ra khỏi lồng ngực. Ông không ngửng đầu mà
chỉ ngước mắt nhìn lên nhưng không tới nổi mặt em trai.
- Katya, thím ra đi! - ông lại nói thêm.
Levin đứng phắt dậy, và giọng nghiêm nghị, khẽ bảo vợ đi ra.
- Tôi sắp đi thôi, - ông nhắc lại.
- Tại sao anh lại tin như vậy? - Levin nói cho có chuyện.
- Vì tôi sắp đi đây, - ông nhắc lại như ưa thích câu đó. - Thế là hết.
Maria Nicolaievna đến gần.
- Mình nằm xuống dễ chịu hơn, - bà ta nói.
- Tôi cũng sắp sửa nằm thôi, - ông nói, giọng dịu dàng, rồi lại nói thêm, vẻ
nhạo báng, tức giận, - sắp chết thôi. Nhưng cho tôi nằm xuống cũng được,
tuỳ các người.
Levin đặt anh nằm ngửa, ngồi xuống cạnh và nín thở, ngắm nghía khuôn
mặt ông ta. Kẻ hấp hối nhằm mắt lại, những thớ thịt ở trán đôi lúc lại động
đậy như đang căng hết trí não suy nghĩ sâu xa. Levin bất giác cũng nghĩ tới
điều đang diễn biến trong ông lúc này, nhưng mặc dầu đã gắng hết sức theo
dõi, chàng chỉ cần nhìn vẻ mặt bình thản và nghiêm nghị cùng những thớ
thịt đang giần giật trên đôi lông mày kẻ hấp hối, cũng đủ biết ông ta đã
khám phá mỗi lúc một rõ ràng cái điều còn mờ mịt đối với Levin.
- Phải, phải, ra thế đấy, người hấp hối thong thả nói dóng một - Khoan đã, -
ông ta lại nín lặng. - Thế đấy, - ông đột nhiên nói, giọng quả quyết như thể
mọi đều đã giải quyết xong. - Ôi! Lạy Chúa tôi! - ông kêu lên và thở dài
đánh thượt.
Maria Nicolaievna sờ chân ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.