ANNA KARENINA - Trang 83

răng giả ra cười, chào đón chàng như một người bạn cũ.
- Phải, người ta ngày một lớn khôn? - bà ta nói với chàng, vừa đưa mắt chỉ
Kitti... - và mỗi tuổi một già. Gấu con(2) đang lớn bổng lên! - bà già người
Pháp nói tiếp, nhắc lại câu Levin gọi đùa ba cô gái là ba chú gấu con, trong
chuyện cổ tích Anh.
- Cậu có nhớ dạo ấy cậu vẫn gọi họ như vậy không?
Chàng đã quên tiệt, vậy mà mười năm rồi, bà lão vẫn cười về câu nói đùa
đó và lấy làm khoái trá.
- Thôi, đi trượt băng đi. Cô Kitti nhà ta trượt đã khá rồi đấy, có phải không?
Khi Levin theo kịp Kitti, nàng không còn giữ vẻ nghiêm nghị nữa; cặp mắt
nàng lại chân thực và trìu mến, nhưng trong sự hòa nhã đó Levin thấy như
có một cố gắng làm ra bình thản. Điều đó khiến chàng buồn buồn. Sau khi
trao đổi vài câu về bà gia sư già và tính nết kỳ quặc của bà ta, nàng bèn hỏi
về đời sống của chàng.
- Anh ở nông thôn mà không buồn à? - nàng hỏi.
- ồ! Không, tôi rất bận, - chàng nói và cảm thấy đang bị nàng gò vào cái
giọng thản nhiên mà có lẽ chàng sẽ không còn đủ sức từ bỏ nữa, cũng như
hồi đầu mùa đông này.
- Anh còn ở lại lâu nữa không? - Kitti hỏi.
- Tôi không biết, - chàng đáp và không hề nghĩ đến điều mình đang nói.
Nhưng chàng tự nhủ nếu cứ chịu bó mình với giọng bè bạn bình thản đó,
chàng ắt sẽ phải trở về không nên công chuyện gì và quyết định phải vùng
lên.
- Thế nào, anh không biết à?
- Không. Cái đó còn tuỳ ở cô, - chàng nói và lập tức lại hoảng lên vì câu
nói của chính mình.
Nàng có nghe thấy câu đó không, hay là nàng không muốn nghe?
Nàng bước trật một cái, suýt ngã và vội vã lánh xa Levin. Nàng lại gần cô
Linong, nói vài câu với bà và đi về phía nhà ván, chỗ các bà đang tháo giày
trượt.
"Lạy Chúa! Tôi đã làm gì vậy? Lạy Chúa, xin Chúa cứu giúp, soi sáng cho
tôi!". Levin cầu nguyện và cảm thấy phải vùng vẫy thật mạnh, chàng lượn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.