ANNA KARENINA - Trang 986

"Lạy Chúa tôi! Lại nói đến tình yêu rồi!", chàng cau mày nghĩ thầm.
- Em biết cả rồi đấy: đó là vì em và vì con cái sau này của chúng ta, - chàng
nói.
- Chúng ta sẽ không có con nữa.
- Thế thì rất đáng tiếc! - chàng nói.
- Anh chỉ nghĩ đến con cái, mà không nghĩ gì đến em cả, - nàng nói; nàng
quên khuấy (và cũng không nghe thấy nữa) là chàng vừa nói: "vì em và vì
con cái".
Vấn đề con cái từ lâu vẫn là chuyện bất đồng ý kiến giữa hai người. Nàng
cho việc Vronxki thích có con chứng tỏ chàng hững hờ với sắc đẹp của
nàng.
- Có chứ, anh vừa nói: vì em. Trước hết là vì em, - chàng nhắc lại và nhăn
mặt như đau đớn thể xác, - anh vẫn đinh ninh rằng sở dĩ em hay cáu kỉnh,
phần lớn là do hoàn cảnh em hiện còn mập mờ.
"Thế là đúng rồi: anh ta không cần vờ vĩnh nữa, mà lộ rõ tất cả lòng căm
ghét đối với mình", nàng thầm nghĩ, không nghe chàng nói mà chỉ kinh sợ
ngắm vị quan toà lạnh lùng, độc ác đang nhìn giễu mình qua cặp mắt
Vronxki.
- Không, lí do không phải thế, - nàng nói. - Em hay… cáu kỉnh, như anh
nói, là do em đã hoàn toàn phụ thuộc vào quyền lực của anh. Vậy thì trái
lại, hoàn cảnh em đã dứt khoát rồi.
- Anh rất tiếc là em không chịu hiểu ra, - chàng ngắt lời nàng và khăng
khăng phát biểu ý kiến mình đến cùng: - cái mập mờ chính là chỗ em cứ
tưởng anh được tự do.
- Về mặt này, anh có thể hàon toàn yên tâm, nàng nói, quay mặt đi, bắt đầu
uống cà phê.
Nàng nhấc tách lên, ngón tay út choãi ra, và đưa lên môi. Uống được vài
ngụm, nàng ngước mắt nhìn, và qua vẻ mặt chàng, nàng hiểu rõ cả từ bàn
tay, cử chỉ của mình cho đến tiếng nuốt ừng ực đều làm chàng ghê tởm.
- Mẹ anh muốn nghĩ thế nào và muốn cưới ai cho anh, em cũng chẳng cần,
- nàng nói và bàn tay run run đặt tách xuống.
- Chúng ta có nói chuyện ấy đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.