ANNA KARENINA - Trang 996

Nàng nhìn qua cửa sổ và nhận ra chiếc xe của Vronxki. Nhưng không thấy
ai lên cầu thang và có tiếng người nói ở dưới. Đó là gã đày tớ nàng vừa sai
đi, đã ngồi xe trở về. Nàng bèn ra gặp.
- Cháu không tìm thấy bá tước… Bá tước đi ra ga Nizni Novgorod rồi.
- Cái gì vậy? Thế là… - nàng hỏi Mikhain, một gã trai trẻ tươi vui, má đỏ
hồng, khi gã đưa trả lại nàng bức thư.
"À, ừ nhỉ, chàng chưa nhận được thư", nàng nhớ ra.
- Anh cầm thư này đến ngay làng của bá tước phu nhân Vronxkaia, biết
không? Và lấy ngay thư trả lời về đây cho tôi, - nàng nói.
"Còn mình, mình sẽ làm gì đây? nàng nghĩ. Phải, mình đến nhà Đôly, đúng
thế, nếu không thì phát điên lên mất. Nhưng mình còn có cách đánh điện
tín" Nàng bèn thảo một bức điện:
"Em rất cần nói chuyện với anh, anh về ngay càng sớm càng hay".
Sau khi gửi bức điện, nàng đi mặc quần áo. Đội mũ lên đầu rồi, nàng còn
đưa mắt nhìn Annuska, cô hầu phòng điềm đạm dạo này bắt đầu béo ra.
Đôi mắt nhỏ màu xám và âu yếm của cô ta lộ đầy vẻ thương xót.
- Annuska, em thân mến, ta phải làm gì đây? - Anna khóc nức nở và rũ rượi
buông mình xuống ghế bành.
- Tại sao cô lại tự giày vò mình đến thế, thưa cô Anna Arcadievna? Đó là
việc thường xảy ra thôi. Mời cô đi chơi, rồi sẽ nguôi đi, - cô hầu phòng nói.
- Ừ, phải, Anna định thần lại và đứng lên. Nếu có bức điện nào tới trong lúc
tôi đi vắng, thì cho chuyển đến nhà Đarya Alecxandrovna cho tôi… Hay là
thôi, tôi sẽ về ngay đấy.
"Phải, không nên nghĩ ngợi, mà phải làm cái gì đây, phải đi, nhất là ra khỏi
cái nhà này", nàng thầm nhủ và sợ hãi nghe thấy tiếng đập bồn chồn của
trái tim mình. Nàng vội vàng đi ra và bước lên xe.
- Thưa bà, đi đâu ạ? - Petr hỏi trước khi ngồi xuống ghế.
- Đến phố Znamenca, nhà ông Oblonxki.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.