hoàn hảo, nhưng ông không bận tâm đến chi tiêu thường nhật của tôi. Tôi
đã hai lần xin bố tăng tiền tiêu hàng tuần, nhưng ông từ chối và bảo tôi cần
phải học cách sống với số tiền đang có.
Khó khăn ở chỗ cái số mà bố đưa cho tôi chả đủ để là gì.
“Bạn cậu và ban nhạc đó giờ thế nào rồi?” St.Clair đổi chủ đề. “Bạn ấy
trở thành tay trống của nhóm chưa?”
“Rồi, tuần này họ sẽ luyện tập buổi đầu tiên.”
“Đó là ban nhạc của anh chàng tóc mai dài, phải không?”
St.Clair biết tên của Toph. Cậu đang cố khiêu khích tôi nhưng tôi chẳng
thèm để tâm. “Ừm. Cậu có gì cho mình nào?”
“Đây này.” Cậu đưa cho tôi một chiếc phong bì màu vàng nằm trên bàn
học, bao tử tôi cồn cào như thể hôm nay là sinh nhật tôi. Tôi xé gói bưu
phẩm. Một vật nhỏ rơi xuống sàn nhà. Đó là một lá cờ Canada.
Tôi nhặt nó lên. “Ừm. Cảm ơn chăng?”
St.Clair ném mũ lên giường và cào tóc. Tóc cậu chĩa ra tám hướng. “Cho
ba-lô của cậu. Người ta sẽ không nghĩ cậu là người Mỹ nữa. Dân châu Âu
dễ lượng thứ cho người Canada hơn”
Tôi bật cười. “Vậy thì mình thích nó lắm. Cảm ơn nhé.”
“Cậu không cảm thấy bị xúc phạm à?”
“Không hề, tuyệt mà.”