Tôi chậm rãi hít một hơi sâu. “Hay lắm. Cậu muốn biết phải không?
Mình lo lắng cho cậu. Mọi người đều lo lắng cho cậu. Quỷ thần ơi, bọn
mình đã lo cho cậu mấy tuần nay và mình là đứa duy nhất mở miệng! Một
chuyện tệ hại đã xảy ra, tệ hơn là bọn mình không thể nói hay làm gì để
thay đổi sự thật đó. Ý mình là mình chẳng thể làm gì và mình ghét trông
thấy cậu như bây giờ. Cậu biết sao không?” Tôi đứng lên. “Mình không
nghĩ mẹ cậu muốn cậu hành hạ bản thân vì những chuyện cậu không thể
khống chế. Bác sẽ không muốn cậu buông thả. Mình nghĩ bác muốn nghe
thật nhiều tin vui khi cậu về nhà vào tháng sau…”
“Đúng hơn là NẾU tháng sau mình được về nhà…”
“KHI cậu về nhà bác ấy sẽ muốn thấy cậu vui vẻ.”
“Vui vẻ?” St.Clair nổi điên. “Làm sao mình có thể…”
“Được rồi, không vui vẻ,” tôi vội nói. “Nhưng mẹ cậu sẽ không muốn
thấy cậu ủ rũ thế này. Bác sẽ không muốn nghe tin cậu trốn học và buông
xuôi mọi chuyện. Bác muốn thấy cậu tốt nghiệp, nhớ không? Cậu đã đến rất
gần rồi St.Clair. Đừng làm mọi chuyện rối tung lên thế.”
Im lặng.
“Hay đấy.” Thật không công bằng và không hợp lý khi tôi nổi giận với
St.Clair, nhưng tôi không thể nín nhịn được. “Cứ nằm đó mà rũ rượi đi. Bỏ
cuộc đi. Tận hưởng ngày bi thảm của cậu trên giường đi.” Tôi bổ nhào ra
cửa. “Có lẽ cậu không phải người mà mình đã nghĩ.”
“Đó là người thế nào?” Câu hỏi chua chát vang lên.