ANNA VÀ NỤ HÔN KIỂU PHÁP - Trang 223

“Ừ. Tuyệt vời,” tôi nói dối.

Rồi cậu trả tiền, tài xế phóng đi ngay mà không thèm đếm lại. Tôi cố đưa

chút tiền cho St. Clair nhưng cậu lắc đầu và bảo sẽ trả cho chuyến xe này.
Lúc đó, tôi hoảng hồn đến nỗi chẳng buồn cò kè. Đến khi chúng tôi chạy
đua đến đúng nhà đón khách, kiểm tra hành lý, đi qua hệ thống an ninh và
xác định cổng vào thì cậu mới nói, “Thế ra cậu thích Người Dơi hả?”

Cái tên St. Clair đáng ghét này.

Tôi khoanh tay và duỗi dài trên ghế nhựa. Tôi không có tâm trạng đùa

giỡn. Cậu ngồi cạnh tôi và khoác tay qua chiếc ghế trống phía bên kia.
Người đàn ông ngồi đối diện chúng tôi chúi mũi vào cái máy tính xách tay,
tôi cũng giả vờ chúi mũi vào máy tính của ông ta. Hừm, chúi mũi vào phần
vỏ của nó.

St. Clair ậm à ậm ừ gì đó. Thấy tôi chẳng phản ứng gì cậu bèn lặng lẽ hát

lên. “Chuông reo vang, Người Dơi bốc mùi, Robin chạy mất...

“Hay lắm, mình hiểu ý cậu rồi. Ha ha. Mình ngốc quá nhỉ.”

“Sao cơ? Chỉ là một bài hát Giáng sinh thôi mà.” Cậu cười toe toét và

tiếp tục hát to hơn. “Xe dơi mất bánh, trên xa lộ M1, hê!”

“Đợi đã.” Tôi cau mày. “Gì cơ?”

“Cậu hỏi gì?”

“Cậu hát sai rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.