ANNA VÀ NỤ HÔN KIỂU PHÁP - Trang 57

công nghiệp. Hoa tươi và đèn ngủ Tiffany làm hành lang thêm duyên dáng
yêu kiều, nhưng ghế sô-pha lại cũ mèm còn mặt bàn bị khắc các chữ cái và
lời lẽ tục tĩu.

“Mày là Brandon mới đấy à,” Amanda nói.

“Sao?”

“Brandon. Số hai mươi lăm. Năm ngoái cậu ta bị đuổi khỏi trường; một

giáo viên đã tìm thấy coca trong ba-lô của cậu ta.” Nó nhìn tôi và cau mày.
“Dù sao thì mày từ đâu đến?” Tôi biết nó muốn hỏi điều gì. Nó muốn biết
vì sao họ chọn một người như tôi thế vào chỗ trống.

“Atlanta.”

,” nó kêu lên như thể đã giải thích được sự quê mùa toàn tập của tôi.

Khỉ thật. Atlanta là một trong những thành phố lớn nhất nước Mỹ.

“Mày và St. Clair có vẻ khá hòa đồng trong bữa sáng.”

“Ừm.” Nó bị tôi đe dọa?

“Tao sẽ chẳng nghĩ gì nếu tao là mày,” nó tiếp tục. “Ngay cả khi mày đủ

xinh đẹp để cướp St. Clair khỏi tay bạn gái cậu ấy. Bọn họ chẳng bao giờ
xa nhau đâu.”

Đó là một lời khen? Phải không vậy? Cái trò nhấn nhá của nó thực sự

làm thần kinh tôi căng thẳng. (Thần kinh tôi.)

Amanda ra vẻ ngáp dài. “Tóc hay đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.