ANNABELLE NGƯỜI PHỤ NỮ TUYỆT VỜI - Trang 259

Chuyến vượt qua đại dương yên ổn, bình an, họ vui vẻ trong chuyến đi. Tối
nào Annabelle và Consuelo cũng ăn tối ở phòng ăn. Một đêm, ông thuyền
trưởng mời nàng đến ăn ở bàn ông, Annabelle lễ phép từ chối. Nàng thích
ăn với con gái hơn là ăn với những người không thành thật, đạo đức giả như
những người bạn của bố mẹ mình mà nàng đã gặp trên tàu.

Khi tàu vào hải cảng New York, do những tàu kéo hướng dẫn, Annabelle
cảm thấy nghẹn ngào, xúc động khi thấy lại tượng Nữ thần Tự do, đứng đưa
cao ngọn đuốc với vẻ tự hào. Thật là cảm động, như thể bức tượng đứng
chờ đợi họ. Nàng chỉ cho con gái thấy đảo Ellis Island, nàng nói cho cô bé
biết nàng đã làm gì ở đấy trước khi thành bác sĩ và nói rằng khi ấy giấc mơ
làm bác sĩ của nàng không thể nào thành công được.

- Tại sao thế, mẹ? Tại sao mẹ không thể thành bác sĩ ở đây được? - Bé
không hiểu. Đối với bé, việc mẹ bé làm bác sĩ là chuyện rất tự nhiên, bé
muốn sau này cũng trở thành bác sĩ như mẹ.

- Vì phụ nữ ít ai làm nghề ấy. Bây giờ họ vẫn không làm. Người ta nghĩ
rằng phụ nữ chỉ có việc lấy chồng, sinh con và ở nhà.

- Người ta không thể làm cả hai việc được à? - Consuelo nhìn nàng với vẻ
mặt bàng hoàng, ngạc nhiên.

- Mẹ nghĩ con có thể làm, - nàng đáp, lại đưa mắt nhìn tượng Nữ thần Tự
do. Pho tượng nhắc mọi người nhớ rằng ánh sáng tự do không bao giờ tắt.
Cho dù người ta nhắm mắt, bức tượng vẫn còn đấy, soi đường cho mọi
người, đàn ông, phụ nữ, người giàu, kẻ nghèo. Sự tự do thuộc về mọi người
và bây giờ cũng thuộc về Annabelle.

Consuelo có vẻ trầm ngâm, cô bé nói:

- Nếu lấy chồng với một người như Antoine hay giống như ông ấy, mẹ có
thôi làm bác sĩ không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.