ANNE DƯỚI MÁI NHÀ BÊN ÁNH LỬA - Trang 14

ngào những loài hoa thân thương. Vẫn còn nhiều hoa loa kèn tháng Sáu, đó
là cái tên Diana gọi hoa thủy tiên. Hàng anh đào đã già hơn trước nhưng trổ
hoa thành một vạt trắng như tuyết. Ta vẫn tìm được lối đi hoa hồng chính
giữa, và cái rãnh ngày xưa giờ trắng xóa hoa dâu tây, tím biếc màu viola,
xanh thắm sắc dương xỉ non. Họ ăn bữa tối dã ngoại ở một góc vườn ngồi
trên mấy phiến đá ngày xưa phủ đầy rêu, sau lưng là một cây tử đinh hương
tung cờ tím lên mặt trời đang lặn. Cả hai đều đói và cả hai đều biết thưởng
thức tài nấu nướng khéo léo của chính mình.

“Ở ngoài trời cái gì cũng ngon lành quá!” Diana thở dài khoan khoái. “Ổ

bánh sô cô la của cậu ấy, Anne... chà, tớ không biết diễn tả ra làm sao,
nhưng tớ phải xin công thức thôi. Fred sẽ thán phục cho xem. Anh ấy thì ăn
gì cũng được mà vẫn cứ gầy. Tớ vẫn nói sẽ không ăn thêm miếng bánh nào
nữa... vì mỗi năm mỗi béo lên đây. Tớ rất sợ thành như bà dì Sarah... bà béo
đến độ ngồi xuống rồi thì bao giờ cũng phải có người kéo lên. Nhưng khi tớ
thấy ổ bánh như thế... và đêm qua tại tiệc chiêu đãi... chà, tớ mà không ăn
thì mọi người sẽ phật lòng.”

“Cậu có được vui không?”

“Ồ, có chứ, ở một mặt nào đó. Nhưng tớ rơi vào tay chị họ Henrietta của

Fred... chị ta sướng rơn được kể nào là mấy cuộc phẫu thuật, nào là cảm
giác ly kỳ khi được phẫu thuật, rồi nào là nếu chị ta không cho mổ thì ruột
thừa sẽ sớm toét ra thôi. ‘Chị phải khâu mười lăm mũi. Ô, Diana, chị chịu
đựng đau đớn khủng khiếp’ Tớ càng không thích thì chị ta càng thích thú.
Nếu đã phải chịu đựng đau đớn thật thì sao giờ chị ta không được nhắc lại
cho sướng chứ? Jim thì nhộn lắm... tớ không biết Mary Alice có hoàn toàn
thích chuyện đó không... thôi được, chỉ một miếng nhỏ xíu xíu thôi đấy tớ
nghĩ chắc là đã trót thì phải trét... chỉ một lát bánh thôi thì cũng chẳng sao...
Cậu ấy có nói chuyện này... là ngay đêm trước đám cưới cậu ấy đã sợ đến
độ đã định đón tàu cao chạy xa bay. Cậu ấy nói nếu thật lòng thì chú rể nào
cũng cảm thấy vậy. Cậu có nghĩ Gilbert và Fred cảm thấy thế không,
Anne?”

“Tớ tin chắc là họ không thấy vậy đâu.”

“Khi tớ hỏi thì Fred cũng nói vậy đấy. Anh ấy nói anh ấy chỉ sợ mỗi một

điều là tớ sẽ đổi ý vào phút chót như Rose Spencer. Nhưng ta chẳng bao giờ
biết đàn ông thật lòng nghĩ gì đâu. Thôi, giờ mà bận tâm chuyện đó cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.