ANNE DƯỚI MÁI NHÀ BÊN ÁNH LỬA - Trang 144

Thuyền trưởng Malachi lắc đầu và trầm ngâm khạc vào vịnh.

“Không dạy mà biết được đâu, nhóc. Cháu phải đi tàu trên đại dương ba

bốn mươi năm rồi mới có đủ hiểu biết về tàu để đẽo... hiểu và yêu. Tàu
giống như đàn bà vậy, nhóc... phải hiểu và yêu họ nếu không họ không bao
giờ thổ lộ những điều thầm kín đâu. Và ngay cả khi ta tưởng đã biết rành từ
mũi tàu đến đuôi tàu, từ trong ra ngoài, thì vẫn thấy nàng chơi với ta như
bạn bè thôi mà khép kín cõi lòng với ta. Nàng sẽ bỏ ta bay đi như một con
chim nếu ta buông tay. Có một con tàu bác đã đi mà bác chưa bao giờ chuốt
được mô hình, lần nào thử cũng vậy. Nàng đúng là một con tàu khó lay
chuyển, cứng đầu. Và có một người đàn bà... nhưng đó là lúc bác ăn nói bạo
tợn trơ trẽn. Bác có một con tàu đã sẵn sàng để cho vào chai và bác sẽ tiết lộ
cho cháu biết, nhóc ạ.”

Thế là Jem không được nghe gì thêm về “người đàn bà” mà cũng chẳng

quan tâm, vì cậu không quan tâm đến phái yếu, ngoài mẹ và Susan. Họ
không phải là “đàn bà”. Họ chỉ là mẹ và Susan mà thôi.

Khi Gyp chết Jem đã cảm thấy không bao giờ muốn có một con chó khác

nữa; nhưng thời gian có những cách chữa lành thật lạ lùng, Jem lại bắt đầu
cảm thấy thích nuôi chó. Chú cún lông đen hồi nào không hẳn là chó... chú
chỉ là một sự tình cờ. Jem có cả một đoàn chó diễu hành quanh tường trong
góc riêng trên căn gác mái nơi cậu cất giữ bộ sưu tập vật lạ của thuyền
trưởng Jim... chó cắt trong các tạp chí... một chú chó lớn tai cụp thật quý
tộc... một con chó bun cằm nọng đẹp đẽ... một chú chó Đức trông như bị ai
kéo đầu kéo đuôi ra như sợi dây chun... và một chú chó xù đã cạo lông còn
núm tua ở mút đuôi... một chú chó sục cáo... một chú chó chuyên săn sói
của Nga... Jem thắc mắc chó săn sói của Nga có bao giờ có gì để ăn không...
một chú Pom hoạt bát... một chú chó đốm... một chú spaniel có đôi mắt thật
hấp dẫn. Tất cả đều hảo hạng nhưng trong mắt Jem thảy đều thiêu thiếu cái
gì đó... cậu chỉ không biết là gì thôi.

Thế rồi trên tờ Nhật báo Doanh nghiệp đăng mẩu rao vặt “Bán chó. Hỏi

Roddy Crawford, Cửa Vịnh.” Chỉ vậy thôi Jem không biết vì sao mẩu rao
vặt cứ bám riết lấy tâm trí cậu và tại sao cậu cảm thấy nơi mẩu tin vắn tắt ấy
một nỗi buồn nào đó. Nhờ Craig Russell cậu biết được Roddy Crawford là
ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.