sau trong khi kỵ sĩ cầm giáo đâm con rồng có cái đuôi lộng lẫy đầy những
cuộn những vòng lướt thướt đằng sau, kết liễu nó bằng một cái chĩa. Phía
sau một tiểu thư mặc váy hồng điềm nhiên thanh thản quỳ hai bàn tay chắp
lại. Không còn nghi ngờ gì là thiếu nữ trông rất giống Maybelle Reese mà
đây đó khắp trường Glen mấy cái liếc nhìn ưu ái chín tuổi đầu vẫn dành
cho. Ngay cả Susan cũng nhận ra vẻ giống nhau và chọc Jem mặt đỏ lựng
về chuyện đó. Nhưng con rồng thì quả là hơi thất vọng... nó trông thật nhỏ
bé vô nghĩa dưới con ngựa cao lớn. Đâm nó thì dường như không có gì
dũng cảm đặc biệt cả. Nhưng con rồng mà Jem cứu Maybelle thoát khỏi
trong những giấc mơ thầm kín thì ra dáng rồng hơn nhiều. Hôm thứ Hai
tuần rồi cậu đã cứu cô bé khỏi con ngỗng đực của Sarah Palmer. Biết đâu
đấy... a, từ “biết đâu đấy” nghe thật là hay!... cô bé đã nhận ra vẻ kiêu mạn
của cậu khi cậu chộp cái cổ như rắn của sinh vật kêu quang quác kia rồi
liệng nó qua hàng rào. Nhưng không hiểu sao một con ngỗng đực còn lâu
mới lãng mạn bằng rồng.
Tháng Mười ấy đầy gió... gió nhỏ lao xao trong thung lũng còn gió lớn thì
quật trên mấy đọt cây thích... gió hú dọc bờ cát nhưng khi đến dãy núi đá
thì lom khom nấp... khom mình nấp rồi nhảy vụt ra. Đêm, cùng những vần
trăng đỏ ối ngái ngủ, đủ lạnh để ý nghĩ về một cái giường ấm trở nên dễ
chịu, mấy bụi việt quất ngả màu đỏ tươi, dương xỉ úa màu nâu đỏ sẫm, mấy
cây sơn cháy héo sau nhà kho những đồng cỏ xanh nằm đây đó như mảnh
vá trên mấy cánh đồng đã gặt hái ở Bắc Glen, còn trong góc vân sam trên
bãi cỏ, cúc đại đóa vàng và nâu đỏ nở rộ. Có bầy sóc ríu rít vui vẻ khắp nơi
và dế kéo vĩ cầm cho những vũ điệu thần tiên trên cả ngàn ngọn đồi. Có táo
để hái, cà rốt để đào. Đôi khi bọn con trai đi đào “vỏ sò” cùng thuyền
trưởng Malachi khi mấy “con nước” bí ẩn cho phép... thủy triều vào vuốt ve
đất liền nhưng rồi lại lùi về biển sâu. Mùi những đám lửa đốt lá khắp Glen,
một đụn bí đỏ to trong kho, và Susan đã làm những chiếc bánh nam việt
quất đầu tiên.
Bên Ánh Lửa rộn tiếng cười từ bình minh cho tới hoàng hôn. Ngay cả khi
mấy đứa lớn hơn đi học thì Shirley và Rilla giờ cũng đã đủ lớn dể duy trì
truyền thống tiếng cười. Ngay cả Gilbert mùa thu này cũng cười nhiều hơn
bình thường. “Mình thích một ông bố biết cười,” Jem ngẫm nghĩ. Bác sĩ
Bronson ở Mowbray Narrows không cười bao giờ. Người ta nói ông gây
dựng sự nghiệp chỉ thuần bằng cái vẻ trí tuệ nghiêm nghị; nhưng cách bố