ANNE DƯỚI MÁI NHÀ BÊN ÁNH LỬA - Trang 192

khiêng cô về nhà mà không bị ai thấy. Nếu trong đời Jenny Penny trước đây
chưa bao giờ cầu nguyện thì lúc này nó đang cầu nguyện... để trong làng
không còn ai thức. Nếu chúng đưa Di Blythe về tới nhà được thì cả bọn sẽ
thề rằng đến giờ đi ngủ cô bé nhớ nhà đến mức cứ một hai đòi về. Điều gì
xảy ra sau đó sẽ không phải chuyện để chúng lo nữa.

Trong khi chúng bàn mưu tính kế như vậy thì Di liều mở mắt một lần. Cô

bé thấy thế giới đang im ngủ xung quanh rất lạ lùng. Mấy cây linh sam tối
thui và xa lạ. Mấy ngôi sao đang cười cô. (“Mình không thích bầu trời bao
la như vậy. Nhưng nếu mình chỉ cần cố thêm một chốc nữa thôi mình sẽ
được về nhà. Nếu chúng biết là mình chưa chết thì chúng sẽ bỏ mình lại đây
và rồi mình sẽ không bao giờ về nhà trong bóng tối một mình được.”)

Khi bọn nhóc nhà Penny thả Di trên hàng hiên Bên Ánh Lửa xong, chúng

cắm đầu chạy như điên. Di không dám tỉnh lại sớm quá, nhưng cuối cùng
cô bé cũng liều mở mắt ra. Phải, cô bé đã về nhà. Có vẻ như quá tuyệt vời
không thể tin nổi. Cô đã là cô bé rất, rất hư nhưng cô hoàn toàn tin chắc
mình sẽ không bao giờ hư nữa. Cô bé vừa ngồi dậy thì Tôm len lén đi lại
mấy bậc thềm rồi cọ vào cô, rù rù. Cô bé ôm chầm lấy chú ta. Chú mới tử tế
và niềm nở và thân thiện làm sao! Cô bé không nghĩ mình vào nhà được…
cô biết khi bố đi xa Susan sẽ khóa hết mọi cửa nẻo, mà cô không dám đánh
thức Susan giờ này. Nhưng cô bé không quan tâm. Đêm tháng Sáu khá lạnh
nhưng cô bé sẽ vào võng và cuộn tròn với Tôm, biết rằng, cạnh cô, đằng sau
mấy cửa cánh khóa đó là Susan và mấy đứa con trai và Nan... và nhà.

Thế giới về đêm lạ lùng biết bao! Có phải ngoài cô bé ra ai trong thế giới

đó cũng say ngủ? Mấy đóa hồng trắng lớn nơi bụi cây bên mấy bậc thềm
trông như những mặt người nhỏ bé trong đêm. Mùi bạc hà như một người
bạn. Có bóng đom đóm nhấp nháy trong vườn trái. Suy cho cùng, cô bé sẽ
được khoe mình đã “ngủ cả đêm ngoài trời.”

Nhưng sẽ không phải vậy. Hai bóng đen đi qua cổng rồi tiến lên lối xe

chạy. Gilbert đi vòng lối sau để cạy mở một cửa sổ bếp còn Anne vừa đi lên
mấy bậc thang thì kinh ngạc đứng nhìn đứa nhỏ tội nghiệp ngồi đó, tay ôm
con mèo.

“Mẹ... ôi, mẹ ơi!” Cô bé đã an toàn trong vòng tay mẹ. “Di, con yêu !Thế

này là thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.