ANNE DƯỚI MÁI NHÀ BÊN ÁNH LỬA - Trang 233

chị yêu quý xinh đẹp tội nghiệp. Hắn ngăn cản chị trong mọi chuyện. Chị
không được có một vườn hoa... chị không được nuôi một con mèo... tôi cho
chị một con thì hắn trấn nước cho chết. Chị phải ghi chép đàng hoàng cho
hắn từng xu dù tiêu. Có ai trong quý vị từng thấy chị mặc cái gì đàng hoàng
tử tế chưa? Hắn sẽ bắt lỗi vì chị đội cái mũ đẹp nhất nếu trời như muốn
mưa. Mưa không được làm hư cái mũ của chị con người tội nghiệp. Mà chị
là người thích áo quần xinh đẹp! Hắn luôn chế nhạo mọi người. Cả đời hắn
chưa bao giờ cười... đã ai trong quý vị nghe hắn thật sự cười chưa? Hắn
mỉm cười... ồ phải, hắn luôn mỉm cười, bình thản và ngọt lịm khi gây ra
những điều buồn đau phiền muộn nhất. Hắn mỉm cười bảo chị sau khi đứa
con đầu chết lúc lọt lòng rằng chị cũng nên chết quách đi, nếu chị không thể
sinh ra thứ gì ngoài chuột chết. Mười năm sau thì chị chết... và tôi mừng chị
đã thoát được hắn. Lúc ấy tôi đã nói với hắn tôi sẽ không bước chân vào
nhà hắn cho đến chừng nào đến dự đám tang hắn. Một số quý vị có nghe tôi
nói. Tôi đã giữ lời và giờ tôi đến để nói sự thật về hắn. Đó là sự thật... Ông
biết điều đó”... cô giận dữ chỉ vào stephen Macdonald... “Bà biết điều đó”...
ngón tay dài phóng về Camilia Blake... “Bà biết điều đó”... Olivia Kirk
không hề nhúc nhích... “Ông biết điều đó”... chính mục sư tội nghiệp cũng
cảm thấy như thể ngón tay đó đâm xuyên qua mình. “Tôi đã khóc tại đám
cưới Peter Kirk nhưng tôi bảo hắn tôi sẽ cười tại đám tang hắn. Và tôi sẽ
làm vậy.”

Cô thịnh nộ quay ngoắt lại rồi cúi bên quan tài. Những sai trái mưng mủ

bao năm đã được rửa hận. Cuối cùng cô đã trút được nỗi căm giận. Toàn
thân cô run lên vì chiến thắng và mãn nguyện khi cô nhìn xuống bộ mặt im
lìm lạnh ngắt của người chết. Ai cũng chờ nghe tiếng cười thù hận vỡ ra.
Nhưng không. Khuôn mặt giận dữ của Clara Wilson bất thần biến đổi... co
rúm... nhăn lại như mặt đứa trẻ. Clara đang... khóc.

Nước mắt giàn giụa xuống đôi má lấm lem, cô quay lại để rời phòng.

Nhưng Olivia Kirk lên trước mặt cô và để tay lên cánh tay cô. Trong chốc
lát hai người đàn bà nhìn nhau. Căn phòng chìm trong im lặng.

“Cám ơn Clara Wilson,” Olivia Kirk nói. Mặt cô cũng khó dò như trước

nay vẫn vậy, nhưng trong giọng nói điềm nhiên đều đều có một ẩn ý làm
Anne rùng mình. Cô cảm thấy như thể một cái hố thình lình mở ra trước
mắt. Clara Wilson có thể căm thù Peter Kirk, còn sống hay đã chết, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.