ANNE DƯỚI MÁI NHÀ BÊN ÁNH LỬA - Trang 265

Chương 39

Một ngọn gió đông rét căm căm đang càu nhàu quanh Bên Ánh Lửa như

bà già bẳn tính. Hôm ấy là một ngày cuối tháng Tám lạnh lẽo có mưa phùn
làm ta nản lòng, một ngày mà mọi thứ đều không suôn sẻ... hồi còn ở
Avonlea mọi người hay gọi nó là “ngày Jonah”. Con cún Girbert mới mua
về cho mấy cậu con trai gặm mất men sứ ở chân bàn ăn... Susan phát hiện
bầy thiêu thân đã có một kỳ nghỉ hè ở La Mã trong tủ đựng chăn... con mèo
con mới của Nan đã phá nát bụi dương xỉ đẹp nhất... cả buổi chiều Jem và
Bertie Shakespeare lấy xô thiếc ra làm trống huyên náo khủng khiếp trên
gác xép... Anne thì làm vỡ cái chao đèn thủy tinh vẽ. Nhưng không hiểu sao
nghe nó vỡ toang cũng đủ làm cô thấy dễ chịu! Rilla bị đau tai còn Shirley
có một đốm đỏ kỳ lạ trên cổ, làm Anne lo nhưng Girbert chỉ liếc qua hờ
hững và nói giọng lơ đãng chưa từng thấy là anh nghĩ không quan trọng gì.
Dĩ nhiên nó đâu quan trọng gì với anh! Shirley là con của anh thôi mà! Và
cũng chẳng quan trọng gì khi tuần rồi anh mời nhà Trent đến ăn tối mà quên
không cho Anne biết trước đến tận lúc họ tới. Cô và Susan có một ngày cực
kỳ tất bật nên đã tính một bữa ăn tối qua loa. Mà bà Trent lại có tiếng là chủ
nhà lịch sự nhất Charlottetown! Đôi tất đen có mấy ngón màu xanh của
Walter đâu? “Walter, con có nghĩ con để cái gì đúng chỗ ấy chỉ một lần thôi
được không? Nan, mẹ không biết Bảy Biển ở đâu cả Lạy Chúa, đừng hỏi
nữa! Mẹ không lấy làm lạ là người ta đầu độc Socrates. Họ phải làm thế.”

Walter và Nan nhìn sững. Trước kia chúng có bao giờ nghe mẹ nói giọng

điệu như vậy đâu. Cái nhìn của Walter còn làm Anne bực hơn nữa.

“Diana, có cần nhắc con mãi là không được xoắn hai chân quanh ghế

piano không? Shirley, giá mà con không trét mứt đầy ra tờ tạp chí mới đó!
Có ai làm ơn cho tôi biết mấy lăng trụ đèn treo đâu rồi không!”

Chẳng ai cho mẹ biết được... Susan đã tháo ra đem đi rửa... rồi Anne

phóng lên lầu để trốn mấy cặp mắt đau buồn của bọn trẻ. Trong phòng mình
cô luống cuống đi tới đi lui. Cô làm sao vậy? Phải chăng cô đang biến thành
một kẻ dằn dỗi không biết kiên nhẫn với mọi người? Dạo này cái gì cũng
làm cô bực được. Chút kiểu cách của Gilbert mà trước đây cô chưa từng để
tâm làm cô thấy bực. Cô mệt mỏi chán nản vì những phận sự đều đều,
không bao giờ dứt... mệt mỏi chán nản khi phải lo cho những ý muốn thất
thường của gia đình. Tất cả những gì cô làm cho ngôi nhà và gia đình mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.