ANNE DƯỚI MÁI NHÀ BÊN ÁNH LỬA - Trang 266

từng đem lại cho cô niềm thích thú. Giờ cô dường như không để tâm đến
cái mình làm. Cô cứ luôn cảm thấy như người trong ác mộng, cố đuổi kịp ai
đó mà chân bị xiềng.

Tệ nhất là Gilbert không hề nhận thấy thay đổi nào ở cô. Anh bận bịu ngày

đêm và dường như không quan tâm gì ngoài công việc của mình. Hôm ấy
trong bữa ăn anh chỉ nói vẻn vẹn một câu “Làm ơn đưa giùm mù tạt.”

“Tất nhiên là mình nói chuyện với bàn ghế cũng được,” Anne cay đắng

nghĩ. “Vợ chồng mình đang trở thành thói quen của nhau... không hơn.
Đêm qua anh không nhận ra mình mặc chiếc váy mới. Và lần cuối anh gọi
mình là ‘cô gái Anne’ đến giờ đã lâu đến nỗi mình quên mất là lúc nào.
Thôi được, mình nghĩ mọi cuộc hôn nhân cuối cùng rồi cũng đến đó. Có lẽ
đa số phụ nữ đều trải qua chuyện này. Anh ấy chỉ xem mình như một thứ
đương nhiên. Giờ đây với anh chỉ có công việc là có ý nghĩa thôi. Khăn tay
của mình đâu rồi?”

Anne lấy khăn tay rồi ngồi xuống ghế để tha hồ tự hành hạ. Gilbert không

còn yêu cô nữa. Mỗi khi hôn cô anh hôn lơ đãng... chỉ là “thói quen”. Mọi
ánh hào quang đã mất. Những câu đùa ngày xưa họ cùng cười với nhau hiện
lên trong hồi tưởng, giờ đầy bi kịch. Sao cô lại từng thấy chúng ngộ được
nhỉ? Monty Turmer hôn vợ đều đặn mỗi tuần một lần... làm bản ghi nhớ để
nhắc mình. (“Có người vợ nào muốn được những nụ hôn như thế không?”)
Curtis Ames gặp vợ mình đội mũ mới nên không nhận ra. Bà Clancy Dare
đã nói, “Tôi không để tâm đến chồng mấy nhưng khi không có bên cạnh thì
lại thấy nhớ.” (“Mình nghĩ Gilbert sẽ nhớ mình nếu mình không có bên
cạnh! Chuyện bọn mình đã đến nước ấy rồi ư?”) Nat Elliott nói với vợ sau
mười năm chung sống, “Nếu em phải biết thì anh muốn nói là anh chán làm
người có gia đình rồi.” (“Mà mình thì cưới nhau đã mười lăm năm!”) Thôi
có lẽ đàn ông nào cũng như thế. Có lẽ cô Comelia sẽ nói họ thế. Sau một
thời gian thì khó mà giữ họ. (“Nếu chồng mình mà phải giữ thì mình không
muốn giữ anh ấy.”) Nhưng còn bà Theodore Clow đã tự hào nói ở Hội Phụ
nữ Thiện nguyện, “Chúng tôi lấy nhau đã hai mươi năm mà chồng tôi vẫn
yêu tôi như ngày mới cưới.” Nhưng có lẽ bà ta đang tự dối mình hay chỉ
“giữ thể diện”. Mà bà ta trông ngày càng già. (“Mình tự hỏi mình có đang
già đi không.”)

Lần đầu tiên cô có cảm giác tuổi tác là một gánh nặng. Cô đến bên gương

săm soi. Quanh mắt đã bắt đầu xuất hiện mấy dấu chân chim li ti nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.