ANNE DƯỚI MÁI NHÀ BÊN ÁNH LỬA - Trang 267

dưới ánh sáng rõ mới thấy. Nét cằm vẫn chưa mờ. Cô vẫn xanh xao như
vậy. Mái tóc dày gợn sóng chưa có sợi bạc nào. Nhưng có ai thật lòng thích
tóc đỏ không? Mũi cô vẫn thẳng nét. Anne vỗ vỗ lên mũi như một người
bạn, nhớ lại vài khoảnh khắc trong đời khi chỉ có mũi là cái giúp cô vượt
qua tất cả. Nhưng giờ thì Girbert chỉ xem mũi cô là chuyện đương nhiên.
Nó khoằm hay tẹt, anh chỉ cần biết có thế. Chắc anh đã quên cô có mũi.
Như bà Dare, chắc khi nó không còn nữa anh mới thấy nhớ.

“Ôi, mình phải đi xem Rilla với Shirley thế nào,” Anne buồn bã nghĩ. “ít

ra, chúng cũng còn cần mình, mấy bé cưng tội nghiệp. Cái gì làm mình cấm
cảu với chúng vậy? Ôi chắc cả đám đang nói sau lưng mình, Mẹ tội nghiệp
trở nên quàu quạu quá chừng!”

Trời vẫn mưa và gió cứ than van. Khúc ngẫu hứng bằng mấy chảo thiếc

trên gác xép đã dừng nhưng tiếng một con dế lẻ loi trong phòng khách vẫn
không ngừng râm ran làm cô muốn điên. Buổi trưa cô nhận được hai lá thư.
Một là của bà Marilla... nhưng Anne thở dài khi gấp thư lại. Chữ viết của bà
Marilla đang trở nên yếu ớt và run rẩy quá. Thư kia là của bà Banett Fowler
ở Charlottetown mà Anne chỉ quen sơ. Bà Banett Fowler muốn vợ chồng
bác sĩ Blythe ăn tối với họ thứ Ba tuần tới lúc bảy giờ để gặp bạn cũ của bà,
bà Andrew Dawson ở Winnipeg, nhũ danh Christine Stuart.

Anne thả lá thư xuống. Những ký ức cũ cuồn cuộn đổ về một số nhất định

là khó chịu. Christine Stuart ở Redmond... cô gái mà thiên hạ từng nói
Gilbert đã hứa hôn... người con gái cô đã từng ghen tuông cay đắng đến vậy
phải, giờ thì, hai mươi năm sau, cô thừa nhận điều đó. cô đã ghen... cô đã
căm ghét Christine Stuart. Đã nhiều năm rồi cô không nghĩ đến Christine
nhưng cô nhớ cô ta rất rõ. Một cô gái cao, làn da trắng ngà, đôi mắt to xanh
sẫm và vầng tóc đen huyền. Và một vẻ khác biệt nào đó. Nhưng cái mũi
dài... phải, nhất định là mũi dài. Đẹp... ồ, ta không thể phủ nhận Christine
rất đẹp. Cô nhớ nhiều năm trước có nghe Christine đã “lấy chồng tử tế” và
đã sang sống ở lục địa phía Tây.

Gilbert về để ăn vội bữa tối... ở Bắc Glen đang có dịch sởi... Anne lặng lẽ

đưa anh lá thư của bà Fowler.

“Christine Stuart ư! Tất nhiên mình sẽ đi chứ. Vì những ngày xưa, anh

thích được gặp cô ấy,” anh nói, với vẻ trầm trồ lần đầu tiên sau nhiều tuần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.