ANNE TÓC ĐỎ Ở ĐẢO HOÀNG TỬ EDWARD - Trang 129

“Không mà,” Davy lí nhí.

“Nhìn cháu xanh xao đấy. Cháu nên tránh phơi nắng chiều nay,” bà

Lynde trách.

“Anh có biết đã nói dối bà Lynde bao nhiêu lần rồi không?” Dora hỏi đầy

trách móc ngay sau khi hai đứa bé ở một mình với nhau sau bữa trưa.

Davy, bị dằn vặt đến tuyệt vọng, bật lại đầy quyết liệt.

“Anh không biết và cũng không quan tâm,” cậu nói. “Em im đi, Dora

Keith.”

Sau đó Davy đáng thương tự giấu mình trong góc khuất đằng sau đống

củi để ngẫm nghĩ về con đường dẫn đến sự sa ngã của mình.

Chái Nhà Xanh đã chìm trong bóng tối và tĩnh lặng khi Anne về đến nhà.

Cô lập tức trèo lên giường vì đã rất mệt mỏi và buồn ngủ. Có vài cuộc vui
tổ chức ở Avonlea vào tuần đó đều kết thúc khá trễ. Anne đã nửa tỉnh nửa
mê trước khi đầu kịp chạm vào gối; nhưng ngay lúc ấy cửa phòng cô mở ra
nhẹ nhàng và một giọng van vỉ gọi tên cô, “Cô Anne ơi.”

Anne ngồi dậy ngái ngủ.

“Davy, là cháu sao? Có chuyện gì vậy?” Một bóng trắng lướt qua sàn và

nhảy lên giường.

“Cô Anne ơi,” Davy nức nở choàng tay qua cổ cô. “Cháu mừng khủng

khiếp khi cô về nhà. Cháu không thể đi ngủ được cho đến khi nói được với
ai đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.