ANNE TÓC ĐỎ Ở ĐẢO HOÀNG TỬ EDWARD - Trang 136

bạn ấy vật lộn với một kẻ thù vô hình, cố đẩy lùi nó bằng tất cả sức lực yếu
ớt mà bạn ấy có. Đó là lý do tại sao cháu lại có vẻ mệt mỏi mỗi khi về nhà.”

Nhưng đêm nay Anne không cảm thấy điều đó một cách rõ rệt nữa. Ruby

yên lặng một cách kỳ lạ. Cô chẳng đề cập một tiếng nào về các bữa tiệc,
cuộc đi dạo, áo váy và các “chàng trai”. Cô nằm trên võng, khung thêu
hững hờ để bên người, một tấm khăn choàng trắng khoác quanh bờ vai
mảnh mai. Những bím tóc dài vàng óng của cô - ôi, Anne từng biết bao
ghen tỵ với những bím tóc tuyệt đẹp đó thời còn đi học! - buông thõng hai
bên. Cô đã rút các ghim cài đầu ra - chúng làm đầu cô bị đau, cô nói vậy.
Sắc đỏ viêm phổi tạm thời rời đi, khiến cô có vẻ xanh xao và nhỏ bé.

Mặt trăng nhô lên trên bầu trời ánh bạc, khiến vầng mây bao quanh sáng

lên màu ngọc trai. Bên dưới, hồ nước lấp lánh trong ánh trăng huyền ảo.
Bên ngoài khu đất nhà Gillis là nhà thờ cùng với nghĩa địa cũ kế bên. Ánh
trăng chiếu sáng những bia đá trắng, khiến chúng nổi bật rõ ràng trên nền
hàng cây tối sẫm đằng sau.

“Nghĩa địa dưới ánh trăng trông lạ biết bao!” Ruby đột nhiên lên tiếng.

“Thật ma quái!” cô rùng mình. “Anne à, giờ thì chẳng còn bao lâu nữa tớ sẽ
ra nằm ở đó. Cậu, Diana và tất cả những người còn lại vẫn sẽ tiếp tục cuộc
sống, tràn đầy sinh khí - và tớ sẽ nằm đó - trong nghĩa địa cũ - chết cứng!”

Câu nói bất ngờ đó làm Anne sững sờ. Trong thoáng chốc cô không thể

thốt nên lời.

“Cậu biết rồi mà, phải không?” Ruby khăng khăng.

“Ừ, tớ biết,” Anne hạ giọng đáp. “Ruby thân mến, tớ biết rồi.”

“Tất cả mọi người ai cũng biết cả,” Ruby cay đắng thốt lên. “Tớ biết chứ

- tớ biết chuyện đó suốt mùa hè rồi, dẫu tớ cương quyết không đầu hàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.