ANNE TÓC ĐỎ Ở ĐẢO HOÀNG TỬ EDWARD - Trang 148

“Tớ nghĩ rằng cậu là người bạn đáng yêu và chân thành nhất trên thế giới

này, Diana ạ,” cô nói với giọng hơi run rẩy, “và tớ đảm bảo với cậu là tớ rất
biết ơn động cơ những hành động của cậu.”

Diana, vui sướng và hơi bối rối, cuối cùng cũng ra về, và Anne đáng

thương, sau khi quẳng tấm séc vô tội vào ngăn kéo bàn viết như thể đó là
đồng tiền máu, đã quăng mình lên giường và òa khóc vì nhục nhã và vì tính
đa cảm bị tổn thương. Ôi, cô không dám ló mặt ra sau chuyện này nữa -
không bao giờ!

Gilbert đến chơi lúc chạng vạng, tràn ngập những lời chúc mừng ấp ủ, vì

anh vừa ghé qua Dốc Vườn Quả và nghe thấy tin vui. Nhưng lời chúc mừng
sựng lại trên môi khi anh nhìn thấy khuôn mặt Anne.

“Sao vậy, Anne, chuyện gì vậy? Tớ ngỡ sẽ nhìn thấy cậu hớn hở khi đạt

giải thưởng của Rollings Đáng Tin Cậy chứ. Cậu giỏi lắm!”

“Ôi, Gilbert, lại cậu nữa sao,” Anne van nài chẳng khác gì lời cuối cùng

của Caesar trước khi bị giết, Brutus, cả anh nữa sao? “Tớ cứ tưởng cậu sẽ
hiểu chứ. Cậu không thấy chuyện đó khủng khiếp thế nào à?”

“Tớ phải thú nhận là không hiểu. Cái gì không ổn chứ?”

“Mọi thứ,” Anne rên rỉ. “Tớ cảm thấy như phải mang dấu ô nhục vĩnh

viễn vậy. Cậu nghĩ một người mẹ sẽ cảm thấy thế nào nếu thấy đứa con
thương yêu xăm trên mình một hình xăm quảng cáo bột nở? Tớ cảm thấy y
như vậy đấy. Tớ yêu truyện ngắn đáng thương của tớ, và tớ đã dùng hết sức
lực để viết ra nó. Và thật báng bổ khi hạ thấp nó xuống tầm một bài quảng
cáo cho món bột nở. Cậu không nhớ những gì giáo sư Hamilton từng kể
trong lớp văn học ở trường Queen sao? Thầy nói rằng chúng ta không bao
giờ được đặt bút viết vì một động cơ thấp hèn không xứng đáng, và luôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.