ANNE TÓC ĐỎ Ở ĐẢO HOÀNG TỬ EDWARD - Trang 225

“Tớ biết. Đôi mắt lớn màu xám của cậu ngập tràn tình bạn chân thành,

Anne ạ. Một ngày nào đó tớ sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt y hệt. Cậu sẽ kết hôn
với Roy, phải vậy không hở Anne?”

“Philippa thân mến, cậu đã bao giờ nghe nói đến cô nàng Betty Baxter

nổi tiếng, người đã ‘từ chối một người đàn ông trước khi anh ta kịp hỏi
cưới’ chưa? Tớ sẽ không bắt chước quý cô lừng danh ấy mà từ chối hoặc
chấp nhận ai đó trước khi anh ta kịp ‘hỏi’ tớ.”

“Cả Redmond này biết rõ Roy phát điên lên vì cậu,” Phil nói khá thẳng

thắn. “Và cậu thực sự yêu anh ta, phải không Anne?”

“Tớ... tớ cho rằng như vậy,” Anne miễn cưỡng đáp. Cô nghĩ mình nên đỏ

mặt một chút khi thú nhận điều đó, nhưng lại không; mặt khác, cô lúc nào
cũng nóng mặt khi có ai đó nhắc đến Gilbert Blythe hay Christine Stuart
trong tầm tai. Gilbert Blythe và Christine Stuart chẳng có ý nghĩa gì với cô
cả - hoàn toàn không. Nhưng Anne đã từ bỏ nỗ lực tìm cách phân tích lý do
mình nóng mặt như thế. Còn về Roy, đương nhiên là cô yêu anh rồi - yêu
điên cuồng ấy chứ. Làm sao mà không yêu được? Anh ấy chẳng phải là
người tình lý tưởng của cô sao? Ai có thể chống lại đôi mắt sẫm màu tuyệt
đẹp cùng giọng nói thiết tha ấy chứ? Chẳng phải phân nửa nữ sinh
Redmond phát điên vì ganh tỵ sao? Và bài thơ ngắn hết sức quyến rũ anh
gửi tặng cô vào ngày sinh nhật, kèm theo một hộp đầy hoa violet nữa chứ!
Anne thuộc lòng từng chữ của bài thơ rồi. Đó cũng là một bài thơ tình rất có
chất lượng. Không hẳn là đạt đến tầm của Keats hay Shakespeare - Anne
chưa yêu nhiều đến mức đi so sánh như vậy. Nhưng nó cũng là một bài thơ
đại chúng khá êm tai. Và nó viết dành riêng cho cô - không phải cho Laura
hoặc Beatrice hay cô gái Athens nào, mà cho cô, Anne Shirley. Được ca
ngợi bằng những vần thơ có cánh rằng đôi mắt của cô sáng tựa sao mai - má
cô ửng màu hồng của ánh bình minh - rằng đôi môi cô đỏ thắm hơn cả hoa
hồng chốn thiên đường, lãng mạn đến rùng cả mình đấy chứ. Gilbert sẽ
không bao giờ nghĩ tới việc viết một bài thơ về đôi lông mày của cô. Nhưng
Gilbert có thể hiểu được chuyện hài hước. Cô từng kể cho Roy nghe một
câu chuyện cười - và anh chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Cô nhớ lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.