ANNE TÓC ĐỎ VÀ NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC - Trang 104

“Cô ấy hẳn đã phải bỏ vào đó bao nhiêu là giờ lao động,” Anne nói. “Và

nguyên liệu hẳn đã tốn hơn mức cô ấy thực sự đủ khả năng chi trả. Cô ấy
mới ngọt ngào làm sao.”

Nhưng Leslie lại tỏ ra thô lỗ và cộc lốc khi Anne cảm ơn cô, và một lần

nữa Anne lại thấy như bị giội gáo nước lạnh.

Món quà của Leslie không đơn độc trong căn nhà nhỏ. Cô Cornelia đã

tạm thời từ bỏ việc thêu may cho những đứa bé thứ tám không được mong
muốn, không được trông chờ, mà chuyển sang thêu may cho một đứa bé
đầu lòng hết sức được trông đợi, một đứa bé mà sự có mặt sẽ khiến mọi
mong ước đều đủ đầy. Philippa Blake và Diana Wright mỗi người gửi một
món quần áo tuyệt vời; và bà Rachel Lynde gửi tới vài cái, trong đó chất
liệu tốt và những đường chỉ thật thà thay thế cho thêu thùa và bèo nhún.
Bản thân Anne cũng may thật nhiều, không bị chút máy móc nào làm mất đi
tính thiêng liêng, dành vào đó những giờ hạnh phúc nhất của một mùa đông
hạnh phúc.

Thuyền trưởng Jim là vị khách thường xuyên nhất của căn nhà nhỏ, và

không ai có thể được đón chào hơn thế. Mỗi ngày Anne lại yêu quý người
thủy thủ già có tâm hồn giản dị và trái tim chân thành nhiều hơn. Ông tươi
mới như cơn gió biển, thú vị như một cuốn biên niên ký cổ xưa. Cô chẳng
bao giờ chán nghe những câu chuyện của ông, và những nhận xét bình luận
sắc sảo của ông là một niềm vui không bao giờ cạn với cô. Thuyền trưởng
Jim là một trong những người hiếm có và thú vị “không bao giờ cất lời mà
không nói một điều gì đặc biệt”. Dòng sữa của lòng nhân ái và sự thông tuệ
của loài mãng xà hòa trộn trong con người ông theo những tỉ lệ khiến người
ta say mê.

Có vẻ như chẳng có điều gì làm thuyền trưởng Jim mất hứng hay khiến

ông u buồn theo bất cứ cách gì.

“Đại để ta đã nhiễm phải một thói quen là phải tận hưởng mọi thứ,” một

lần nọ ông nói, khi Anne nhận xét về sự phấn khởi bất biến nơi ông. “Bệnh
kinh niên tới mức ta tin là ta thậm chí còn thích thú cả những thứ khó chịu.
Thiệt vui khi nghĩ là chúng không thể kéo dài lâu được. ‘Bạn già thấp
khớp,’ ta nói, khi lão túm chặt lấy ta, ‘rồi sẽ có lúc lão phải hết đau thôi.
Đau càng nặng thì hết càng nhanh, chắc thế. Kiểu gì ta cũng vượt mặt lão
về lâu về dài, dù ở trong hay ngoài cái thân ta.’”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.