ANNE TÓC ĐỎ VÀ NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC - Trang 109

đất-không-có-việc-gì làm, và săn được mấy bông hoa này cho cháu. Ta nghĩ
chúng là những bông hoa cuối cùng cháu được nhìn thấy mùa xuân này, vì
chúng gần tàn rồi.”

“Ông mới tốt bụng và quan tâm làm sao, thuyền trưởng Jim ơi. Chẳng ai

khác... kể cả Gilbert”... với một cái lắc đâu về phía chồng... “nhớ là cháu lúc
nào cũng mong nhìn thấy hoa tháng Năm vào mùa xuân.”

“À, ta có chuyện khác để làm nữa... ta muốn mang cho ông Howard một

mẻ cá hồi. Thỉnh thoảng ổng thích một mẻ cá hồi, và đấy là tất cả những gì
ta làm được để đáp trả một lần ơn nghĩa ổng làm cho ta. Ta ở lại cả buổi
chiều trò chuyện với ổng. Ổng thích nói chuyện với ta lắm, mặc dù ổng là
người có giáo dục cao còn ta chỉ là tay thủy thủ già ngu dốt, vì ổng là một
dạng người cứ phải nói chuyện không thì đau khổ lắm, mà người chịu lắng
nghe ở quanh đây thì hiếm. Dân Glen tránh xa ổng vì họ nghĩ ổng là dân vô
đạo. Ổng chưa đi xa đến mức đó... ta nghĩ chắc ít người như vậy... nhưng có
thể nói ổng là một người dị giáo. Mấy người dị giáo thì quái lắm, nhưng mà
quá trời thú vị. Chỉ là kiểu như họ bị lạc khi đi tìm Chúa, bị cái ý nghĩ là
Ngài khó kiếm quá… mà đâu có phải vậy. Hầu hết mọi người sau một thời
gian là sẽ gặp Ngài, ta đoán thế. Ta nghĩ ngồi nghe mấy cái lý lẽ của ông
Howard cũng chả gây hại gì cho ta. Hẳn nhiên, ta vẫn tin những điều mà ta
được nuôi dạy phải tin. Làm vậy đỡ mệt nhiều lắm... và chủ yếu là, Chúa là
tốt. Vấn đề với ông Howard là ổng hơi QUÁ thông minh. Ổng nghĩ ổng cần
phải sống sao cho xứng với cái sự thông minh của ổng, và tranh luận cho kỳ
ra một cách lên thiên đường mới khôn hơn cái đường cũ mà đám dân
thường ngu dốt vẫn đi. Nhưng rồi thì ổng cũng tới được đích thôi, và đến
lúc đó ổng sẽ tự cười mình.”

“Hồi đầu ông Howard là người Giám lý mà,” cô Cornelia nói, như thể cô

nghĩ từ đó đến dị giáo thì cũng chẳng có bao xa.

“Cháu biết không, Cornelia,” thuyền trưởng Jim nghiêm nghị nói, “ta

vẫn thường nghĩ nếu ta không phải người Trưởng lão thì ta sẽ theo Giám
lý.”

“Ôi giời,” cô Cornelia thừa nhận, “nếu chú không theo Trưởng lão thì

chú theo ai mà chả được. Nói tới dị giáo mới nhớ, anh bác sĩ ạ... ta đem trả
anh cuốn sách anh cho ta mượn đây... cái cuốn Luật tự nhiên trong thế giới
tinh thần
ấy... ta không đọc hết quá một phần ba. Ta đọc được những thứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.