ANNE TÓC ĐỎ VÀ NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC - Trang 11

“Chưa từng có một đám cưới nào trong căn nhà này,” bà nói với bà

Rachel Lynde, vẻ hơi hối tiếc. “Hồi nhỏ tôi nghe một cha đạo già nói rằng
một căn nhà không thể là một mái ấm thực thụ nếu nó chưa được thụ phong
bởi một cuộc sinh nở, một đám cưới và một đám tang. Đã có những người
qua đời nơi đây… cha mẹ tôi mất ở đây, cả anh Matthew nữa; và chúng tôi
đã có một cuộc sinh nở ở đây. Lâu lắm rồi, ngay lúc chúng tôi vừa chuyển
vào căn nhà này, một người làm thuê có gia đình đã lưu lại đây một thời
gian, và vợ anh ta đã sinh một đứa bé ở đây. Nhưng chưa từng có một đám
cưới nào. Thật lạ lùng khi nghĩ đến việc Anne lấy chồng. Theo một cách
nào đó, với tôi nó dường như vẫn là con bé anh Matthew mang về nhà mười
bốn năm về trước. Tôi không tài nào nhận ra nổi là nó đã trưởng thành. Tôi
sẽ không bao giờ quên mình đã cảm thấy thế nào khi Matthew mang vào
nhà một đứa con gái. Tôi tự hỏi đứa con trai chúng tôi đáng lẽ đã nhận được
sẽ ra sao nếu không có sự nhầm lẫn đó. Tôi tự hỏi số phận của nó thế nào
rồi.”

“Ừ, đấy là một sự nhầm lẫn may mắn,” bà Rachel Lynde nói, “mặc dù,

nhắc cho chị nhớ, đã có lúc tôi không nghĩ thế đâu… cái buổi tối tôi đếm
xem mặt Anne và con bé đã đãi chúng ta một màn kịch ra trò. Nhiều thứ đã
thay đổi từ đó đến giờ, thế đấy.”

Bà Rachel thở dài, rồi lại hoạt bát lên gay. Cứ hễ sắp có đám cưới là bà

Rachel sẵn sàng vùi chôn quá khứ.

“Tôi sẽ cho con bé Anne hai tấm trải trang trí giường bằng vải sợi bong

đan dọc của tôi,” bà nói tiếp. “Một có họa tiết sọc nâu đen và một hình lá
táo. Nó bảo giờ chúng lại đang mốt. Hừm, mốt hay không mốt, tôi không
tin có thứ gì xinh hơn một tấm trải hình lá táo đẹp cho một phòng ngủ
trống, thế đấy. Tôi phải sửa soạn đem chúng ra tẩy mới được. Từ hồi
Thomas mất tôi đã khâu chúng vào trong mấy cái túi đựng vải sợi bong,
đảm bảo là màu sắc trông tệ lắm. Nhưng còn tới một tháng nữa, và phơi
sương sẽ cho tác dụng diệu kỳ.”

Chỉ còn một tháng! Bà Marilla thở dài rồi tự hào nói:

“Tôi sẽ cho Anne nửa tá thảm bện tôi để trên gác xép. Tôi chả bao giờ

nghĩ là con bé sẽ muốn lấy chúng… chúng lỗi mốt quá rồi, và dạo này có vẻ
như chẳng ai thích gì khác ngoài mấy cái thảm đan. Nhưng nó hỏi xin tôi…
bảo là nó muốn có mấy cái thảm ấy để trải sàn nhà của nó hơn bất cứ thứ gì
khác. Chúng cũng đẹp mà. Tôi dùng những mẩu vải đẹp nhất mà bện thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.