ANNE TÓC ĐỎ VÀ NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC - Trang 145

những con người trẻ tuổi hạnh phúc, hăm hở và thông minh có thể tìm ra
mà nói.

Từ cái ngày thú nhận với Anne, Leslie đã là một con người khác. Không

còn chút dấu vết nào của sự lạnh lùng và khép kín cũ, không chút bóng
dáng của sự cay đắng ngày xưa. Cái thời con gái mà cô đã bị lừa lấy đi
dường như đã trở lại với cô cùng với độ chín của người phụ nữ, cô nở bùng
như một bông hoa lửa sắc hương; không tiếng cười nào mau hơn, không sự
hóm hỉnh nào lẹ hơn của cô, trong những cuộc tụ tập vòng tròn buổi hoàng
hôn mùa hè mầu nhiệm ấy. Khi cô không thể đến cùng họ tất cả cảm thấy
một phong vị ý nhị nào đó như thiếu vắng trong những cuộc chuyện trò. Vẻ
đẹp của cô được thắp sáng bởi tâm hồn đã được đánh thức từ bên trong, như
một ngọn đèn hồng hào tỏa sáng qua một chiếc bình thạch cao tuyết hoa
không tì vết. Có những giờ mà mắt Anne như nhức nhối vì vẻ rạng rỡ của
cô. Về phần Owen Ford, “Margaret” trong cuốn sách của anh, dù có mái tóc
nâu mềm mại và vẻ mặt xương dài của cô gái có thật đã biến mất từ quá lâu,
“gối đầu nơi lục địa Atlantis mất tích say ngủ”, có cá tính của Leslie Moore,
cái cá tính đã được hé lộ cho anh xem vào những ngày thanh bình ấy ở cảng
Bốn Làn Gió.

Tất cả gộp lại thành một mùa hè không thể nào quên... một trong số

những mùa hè hiếm khi đến trong đời người, nhưng để lại một di sản giàu
có những ký ức tuyệt đẹp khi nó ra đi... một mùa hè mà, kết hợp may mắn
với thời tiết đẹp, bạn bè tốt và những hoạt động vui tươi, đã tiến gần đến sự
hoàn hảo hết mức có thể trong thế giới này.

“Quá đẹp nên không thể kéo dài,” Anne vừa tự nhủ vừa thở dài khe khẽ,

vào cái ngày tháng Chín khi một thoáng giá buốt luồn trong gió và một sắc
thẫm xanh trong nước vịnh tiết lộ rằng mùa thu đã đến gần rồi.

Chiều tối hôm đó Owen Ford nói với họ rằng anh đã hoàn thành cuốn

sách và kỳ nghỉ của anh phải đến hồi kết thúc.

“Tôi còn nhiều thứ phải làm với nó... chỉnh sửa tỉa tót vân vân” anh nói,

“nhưng cơ bản thì nó đã xong. Sáng nay tôi đã đặt bút viết câu cuối. Nếu tôi
tìm được nhà xuất bản thì có lẽ sách sẽ ra vào mùa hè hoặc mùa thu tới.”

Owen không mấy nghi ngờ việc anh sẽ tìm được một nhà xuất bản. Anh

biết mình đã viết được một quyển sách lớn… một quyển sách sẽ đạt đến độ
thành công vang dội... một quyển sách sẽ còn sống mãi. Anh biết nó sẽ
mang đến cho anh cả danh vọng lẫn tiền tài; nhưng khi viết cái dòng cuối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.