ANNE TÓC ĐỎ VÀ NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC - Trang 148

Anne xốn lòng nghe nỗi đau trong giọng anh. Nhưng cô thật chẳng biết

nói gì nhiều cho xứng với hoàn cảnh này. Đổ lỗi là vô ích… khuyên nhủ là
không cần thiết… cả sự cảm thông cũng bị nỗi khổ sở khắc nghiệt của
người đàn ông này nhạo báng. Cô chỉ có thể chia sẻ cùng anh trong một mê
cung trắc ẩn và tiếc nuối. Trái tim cô đau nhói vì Leslie! Không có điều này
thì cô gái tội nghiệp đó chịu đựng còn chưa đủ hay sao?

“Ra đi và để cô ấy lại sẽ không quá khó, giá như cô ấy được hạnh phúc,”

Owen nói tiếp đầy nhiệt huyết. “Nhưng cứ nghĩ về cuộc sống địa ngục của
cô ấy… nhận ra điều mà tôi để cô ấy lại cùng! Đó mới chính là điều tồi tệ
nhất. Tôi sẵn sàng hiến cả đời mình để làm cô ấy hạnh phúc… ấy vậy mà
tôi không thể làm gì dù chỉ để giúp cô ấy… chẳng gì hết. Cô ấy bị buộc
vĩnh viễn với con người khốn khổ tội nghiệp kia… chẳng có gì để mong
chờ ngoài việc già đi trong một chuỗi những năm tháng trống rỗng, vô
nghĩa, cằn cỗi. Tôi phát điên khi nghĩ đến điều đó. Nhưng tôi phải đi qua
cuộc đời mình, không bao giờ được gặp cô ấy, mà luôn phải biết cô ấy đang
chịu đựng những gì. Thật kinh khủng… kinh khủng!”

“Đúng là rất khó khăn,” Anne buồn bã nói. “Chúng tôi… bạn bè của cô

ấy ở đây… đều biết điều đó khó khăn với cô ấy như thế nào.”

“Mà cô ấy thì mới xứng đáng với một cuộc sống dồi dào làm sao chứ,”

Owen nói vẻ nổi loạn. “Vẻ đẹp chỉ là món quà thiên phú kém cỏi nhất của
cô ấy… dù cô ấy đã là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng được biết. Điệu cười
ấy! Tôi đã cố gắng suốt cả mùa hè để khêu lên tiếng cười ấy, chỉ vì niềm vui
thích được nghe nó. Và đôi mắt… chúng sâu và xanh như vịnh biển ngoài
kia. Tôi chưa bao giờ thấy một màu xanh như thế… và vàng! Chị đã bao
giờ thấy cô ấy thả tóc xuống chưa, chị Blythe?”

“Chưa.”

“Tôi đã thấy… một lần. Tôi đã xuống mũi đất để đi câu cá với thuyền

trưởng Jim nhưng biển động quá thuyền không ra được, thế là tôi quay về.
Cô ấy tưởng được ở nhà một mình buổi chiều nên nhân cơ hội đó gội đầu,
và cô ấy đang đứng ngoài ban công trong ánh nắng để hong tóc. Nó xõa
xuống khắp xung quanh chân cô ấy như một suối vàng ròng. Khi nhìn thấy
tôi cô ấy vội vã đi vào, gió lùa vào tóc thổi nó tung bay khắp xung quanh…
nữ thần Danae ở trên mây. Không hiểu sao, đúng lúc đó sự thật rằng tôi yêu
cô ấy chợt ùa về với tôi… và tôi nhận ra tôi đã yêu cô ấy từ phút giây tôi lần
đầu nhìn thấy cô ấy đứng tựa vào bóng tối trong vầng ánh sáng ấy. Vậy mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.