ANNE TÓC ĐỎ VÀ NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC - Trang 158

mỗi tối sau đó hắn đều cầu nguyện, ngay giữa đám đông, rằng Chúa sẽ làm
dịu đi trái tim chai cứng của con bé. Cuối cùng ta đến gặp ông Leavitt, hồi
đó là mục sư của chúng ta, và bảo nếu ông ấy không bắt Fiske thôi ngay đi
thì tối hôm sau ta sẽ đứng dậy ném quyển sách thánh ca của ta vào hắn khi
hắn nói đến ‘người phụ nữ trẻ đẹp nhưng ngoan cố’ đó. Ta nói là ta làm đấy,
tin ta đi. Ông Leavitt có bắt hắn ngừng nói thế thật, nhưng Fiske vẫn tiếp
tục các buổi họp cho tới khi Charley Douglas đặt dấu chấm hết sự nghiệp
của hắn ở Glen. Vợ Charley đi California suốt mùa đông. Bà ấy đã ảo não
suốt mùa hè… ảo não kiểu tôn giáo… nhà đó có gien. Cha bà ấy lo lắng quá
nhiều vì tin rằng mình đã phạm phải tội không thế tha thứ đến nỗi ông ta
chết trong nhà thương điên. Thế là khi Rose Douglas thành ra như vậy
Charley gói ghém bà vợ gửi đi chị gái ở Los Angeles. Bà ấy khỏe ra hoàn
toàn và trở về nhà đúng lúc quá trình thực thi tôn giáo của Fiske đang lên
đến cao trào. Bà ấy bước xuống tàu ở Glen, vui tươi hoạt bát hết sức, và
điều đầu tiên bà ấy thấy trợn mắt nhìn vào mặt mình ở phía chái đen ngòm
của kho hàng, là câu hỏi, in chữ trắng to tướng, cao hơn nửa mét, ‘Con đi
đâu… thiên đường hay địa ngục?’ Đấy là một trong những ý tưởng của
Fiske, và hắn đã bắt Henry Hammond sơn lên đó. Rose chỉ rít lên một tiếng
rồi ngất xỉu, và khi họ đưa bà ấy về nhà thì tình trạng của bà ấy tồi tệ hơn
bao giờ hết. Charley Douglas đến gặp ông Leavitt nói rằng cả nhà Douglas
đến gặp ông sẽ bỏ nhà thờ nếu Fiske được giữ lại đó thêm tí nào nữa. Ông
Leavitt phải nhượng bộ, vì nhà Douglas trả nửa lương của ông ấy, thế là
Fiske ra đi, và chúng ta lại phải dựa vào Kinh Thánh của mình để tìm chỉ
dẫn lên thiên đường. Sau khi hắn đi ông Leavitt phát hiện ra hắn chỉ là một
tay Giám lý giả danh, và ông ấy thấy phát bệnh, tin ta đi. Ông Leavitt kém
một số mặt, nhưng ông ấy là một người Trưởng lão đàng hoàng, tử tế.”

“Nhân tiện, cháu nhận được thư của anh Ford hôm qua,” Anne nói. “Anh

ấy nhờ chuyển lời hỏi thăm chân thành đến cô.”

“Ta không cần hắn hỏi thăm,” cô Cornelia nói xẵng.

“Sao vậy ạ?” Anne nói, vẻ kinh ngạc. “Cháu tưởng cô thích anh ấy.”

“Ờ, thì ta có thích, đại loại thế. Nhưng ta sẽ không bao giờ tha thứ cho

hắn vì những gì hắn đã làm với Leslie. Con bé thì đang gặm nát tim ra vì
hắn… như thể nó chưa đủ rắc rối… còn hắn thì lượn lờ quanh Toronto,
không nghi ngờ gì nữa, vui vẻ tận hưởng cuộc đời như thường. Đúng là đồ
đàn ông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.