ANNE TÓC ĐỎ VÀ NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC - Trang 177

“Anh cho rằng,” Gilbert nói, ngồi xuống với vẻ xuôi xị, “điều duy nhất

phải làm trong trường hợp như thế này là kiên nhẫn và đi vào vấn đề một
cách có tổ chức. Lá thư của em đến từ ai?”

“Leslie… và, ôi, Gilbert…”

“Leslie! Phù! Cô ấy nói những gì? Có tin tức gì về Dick?”

Anne nâng lá thư lên và chìa ra, kịch tính một cách bình tĩnh trong một

giây.

Không có Dick nào hết! Người mà chúng ta nghĩ là Dick Moore…

người mà tất cả mọi người ở Bốn Làn Gió đã tin trong suốt mười hai năm
nay là Dick Moore… là anh họ của anh ta, George Moore, ở Nova Scotia,
người mà có vẻ như luôn giống anh ta một cách rất đặc biệt. Dick Moore đã
chết vì bệnh sốt vàng da ở Cuba từ mười ba năm trước.”

32. Cô Cornelia bàn chuyện

“Và cháu định nói với ta, Anne cưng, rằng Dick Moore hóa ra không hề

là Dick Moore mà là một người khác? Đấy có phải là cái cháu gọi điện báo
cho ta hôm nay không?”

“Vâng, cô Cornelia ạ. Kinh ngạc, phải không cô?”

“Đúng… đúng… là đồ đàn ông,” cô Cornelia bất lực nói. Cô cởi mũ

bằng những ngón tay run rẩy. Duy nhất một lần trong đời, cô Cornelia đã đớ
hết cả người ra một cách không thể chối cãi.

“Ta không thể nuốt nổi, Anne à,” cô nói. “Ta đã nghe cháu nói… và ta

tin cháu… nhưng ta không thể thẩm thấu nổi chuyện này. Dick Moore đã
chết… chết bao năm nay rồi… và Leslie được tự do?”

“Vâng. Sự thật đã giải phóng cho cô ấy. Gilbert đã đúng khi bảo câu nói

ấy là câu nói vĩ đại nhất trong Kinh Thánh.”

“Kể hết cho ta đi, Anne cưng. Từ khi nhận điện thoại của cháu ta rối tung

hết cả lên, tin ta đi. Cả đời Cornelia Bryant chưa bao giờ ngây dại đến mức
như thế này.”

“Không có nhiều chuyện để kể đâu ạ. Thư của Leslie ngắn lắm. Cô ấy

không đi vào chi tiết. Người đàn ông này… George Moore… đã khôi phục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.