ANNE TÓC ĐỎ VÀ NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC - Trang 181

cánh đồng đến nhà Anne, và xuất hiện đột ngột như bóng ma trong khu
vườn thơm.

“Leslie!” Anne kêu lên kinh ngạc. “Cậu mọc lên từ đâu vậy? Chúng

mình không hề biết cậu sắp về. Sao cậu không viết thư? Nếu biết thì chúng
mình đã đi đón cậu.”

“Không hiểu sao mình không viết được, Anne à. Cảm giác thật bất lực

khi cố nói cái gì đó bằng bút mực. Và mình muốn trở về nhanh chóng
không bị ai để ý.”

Anne vòng tay ôm quanh người Leslie và hôn cô. Leslie nồng ấm đáp lại

cái hôn. Trông cô nhợt nhạt và mỏi mệt, và cô cất một tiếng thở dài khi ngồi
phịch xuống trên cỏ bên cạnh một chậu hoa thủy tiên lớn đang bừng nở qua
làn khói hoàng hôn mờ bạc như những vì sao vàng rực.

“Vậy là cậu trở về một mình ư, Leslie?”

“Ừ. Chị của George Moore đã đến Montreal đưa anh ấy về nhà. Anh

chàng tội nghiệp, anh ấy rất buồn khi phải chia tay mình… mặc dù với anh
ấy mình chỉ là một người xa lạ khi ký ức mới hồi phục. Anh ấy bám lấy
mình trong suốt những ngày đầu tiên khó khăn ấy khi đang cố nhận ra rằng
cái chết của Dick không phải là chuyện chỉ mới xảy ra hôm qua như anh ấy
cảm giác. Mọi thứ thật sự rất khó khăn đối với anh ấy. Mình giúp anh ấy hết
mức có thể. Khi người chị đến nơi mọi thứ cũng dễ dàng hơn, vì có vẻ như
với George thì anh ấy chỉ vừa gặp bà ấy vài hôm trước. May mắn là bà ấy
cũng không thay đổi nhiều, và điều đó cũng giúp ích cho George.”

“Tất cả thật lạ lùng và tuyệt vời, Leslie ạ. Mình nghĩ chúng ta chưa ai

thật sự nhận ra điều đó.”

“Mình không sao nhận ra được. Khi bước vào căn nhà đằng kia một giờ

trước, mình cảm thấy như đây nhất định là một giấc mơ… rằng Dick nhất
định phải có mặt ở đấy, với nụ cười ngây ngô của anh ta, như bao lâu nay
vẫn thế. Anne ơi, mình vẫn còn bị choáng. Mình không vui mừng hay tiếc
nuối… không gì hết cả. Mình thấy như cái gì đó vừa đột ngột bị rứt bỏ khỏi
cuộc đời mình và để lại một lỗ hổng khủng khiếp. Mình thấy như mình
không thể là mình… như thể chắc chắn mình đã thay đổi thành một người
nào khác và không sao quen được với việc đấy. Nó tạo cho mình một cảm
giác cô đơn, choáng váng, vô vọng khủng khiếp. Gặp lại cậu thật là tốt… có
vẻ như cậu là một dạng mỏ neo cho tâm hồn trôi dạt của mình. Ôi, Anne,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.