ANNE TÓC ĐỎ VÀ NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC - Trang 197

“Anh ấy ổn, nhưng anh ấy thấy rất khó hòa nhập với tất cả những thay

đổi trong căn nhà cũ và bạn bè của mình. Anh ấy sẽ đi biển trở lại vào mùa
xuân. Nó ở trong máu anh ấy rồi, anh ấy nói vậy, và anh ấy mong ngóng
điều đó. Nhưng anh ấy có nói với mình một điều làm mình mừng cho anh
ấy. Trước khi ra khơi trên con tàu Bốn chị em anh ấy đã đính hôn với một cô
gái ở nhà. Anh ấy không nói gì với mình về cô ấy lúc ở Montreal, vì George
nghĩ chắc cô ấy đã quên mình và cưới người khác từ lâu rồi, còn với anh ấy,
các cậu thấy đấy, cuộc đính hôn và tình yêu vẫn chỉ là một điều trong hiện
tại. Rất khó cho anh ấy, nhưng khi trở về nhà anh ấy phát hiện ra cô ấy vẫn
chưa lấy chồng và vẫn quan tâm đến anh ấy. Họ sẽ cưới nhau vào mùa thu
này. Mình sẽ bảo anh ấy đưa cô ấy sang đây chơi một chuyến; anh ấy nói
anh ấy muốn đến xem nơi mình đã sống bao nhiêu năm mà không biết.”

“Thật là một chuyện tình nhỏ lãng mạn đáng yêu,” Anne thốt lên, lòng

yêu thích của cô dành cho sự lãng mạn là bất tử. “Và thử nghĩ mà xem,” cô
nói với một tiếng thở dài tự trách, “nếu mình được theo ý mình thì George
Moore sẽ không bao giờ được vực dậy từ nấm mồ chôn vùi danh tính. Mình
cãi lại gợi ý của Gilbert mới ác chứ! Ừ, mình đã bị trừng phạt rồi: mình sẽ
không bao giờ được có một ý kiến nào khác với ý kiến của Gilbert nữa!
Nếu mình cố, anh ấy sẽ đè bẹp mình bằng cách đưa trường hợp của George
Moore ra!”

“Làm như ngay cả việc đó có thể đè bẹp một người đàn bà không bằng!”

Gilbert nói móc. “Ít nhất em cũng đừng trở thành tiếng vọng của anh, Anne
à. Một chút đối kháng thêm gia vị cho đời. Anh không muốn có một người
vợ như vợ của John MacAllister bên kia cảng đâu. Dù ông ấy có nói gì, bà
ấy sẽ ngay lập tức nhận xét bằng cái giọng nhỏ nhẹ đều đều, vô hồn của
mình, ‘Đúng là như thế đấy, anh John thân mến ạ!’”

Anne và Leslie bật cười. Tiếng cười của Anne là bạc và tiếng cười của

Leslie là vàng, và sự kết hợp của cả hai nghe êm ái như một hợp âm hoàn
hảo trong âm nhạc vậy.

Bà Susan, bước vào theo gót tiếng cười, đáp vọng bằng một tiếng thở dài

âm vang.

“Sao thế cô Susan, có chuyện gì thế?” Gilbert hỏi.

“Không có vấn đề gì với bé Jem chứ, cô Susan?” Anne kêu lên, đứng bật

dậy hoảng hốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.