ANNE TÓC ĐỎ VÀ NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC - Trang 200

ngôn ngữ cao quý của chúng ta theo cách những người mẹ vô tâm khác vẫn
tác động mỗi ngày lên những đứa trẻ bất lực chịu sự chăm sóc của họ? Liệu
một đứa trẻ liên tục bị gọi là ‘pé con đáng yêu pé xíu xìu xiu’ có bao giờ có
thể đạt đến một ý niệm tử tế về bản chất và khả năng và số phận của riêng
mình?”

Anne hết sức ấn tượng với điều này, và thông báo cho Gilbert biết cô

quyết định đặt ra một luật lệ không khoan nhượng rằng không bao giờ, dưới
bất kỳ tình huống nào, được nói bi bô với một đứa trẻ. Gilbert đồng ý với
vợ, và họ thỏa ước nghiêm chỉnh về đề tài trên… một thỏa ước mà Anne đã
vi phạm không chút xấu hổ ngay giây phút đầu tiên bé Jem được đặt vào tay
cô. “Ôi, pé con pé xíu xìu xiu đáng yêu của mẹ!” cô đã kêu lên. Và cô đã
tiếp tục vi phạm từ đó đến giờ. Khi Gilbert trêu cô, cô chỉ cười nhạo ngài
Oracle.

“Ông ấy chưa bao giờ có những đứa con của riêng mình, Gilbert ạ… em

chắc chắn ông ấy không có, nếu không ông ấy sẽ không bao giờ viết ra
những thứ rác rưởi như vậy. Ta không thể nào không nói bi bô với một đứa
trẻ con. Nó đến tự nhiên… và nó đúng. Sẽ thật phản tự nhiên khi nói với
những sinh linh bé nhỏ mềm mại, mượt mà, tí xíu kia như ta nói với những
đứa con trai con gái lớn. Trẻ con cần được yêu và ôm ấp và tất cả những lời
nói nựng chúng có thể có, và bé Jem sẽ có, Chúa phù hộ trái tim pé xíu xìu
xiu thân yêu của nó.”

“Nhưng em là ca tệ nhất anh từng được nghe, Anne ạ,” Gilbert phản đối,

vốn không phải là một người mẹ mà chỉ là một người cha, anh không hoàn
toàn bị thuyết phục rằng ngài Oracle đã sai. “Anh chưa bao giờ nghe thấy ai
nói cái kiểu em nói với thằng bé.”

“Rất có thể là anh chưa nghe. Đi đi nào… anh đi chỗ khác đi. Em đã

chẳng chăm ba cặp sinh đôi nhà Hammond khi còn chưa được mười một
tuổi đó sao? Anh và ngài Oracle chỉ là những tay lý thuyết suông máu lạnh.
Gilbert, nhìn thằng bé mà xem! Nó đang cười với em kìa… nó biết mình
đang nói gì đấy. Và em đồng ý mới mọi nhời mẹ nhói, đúng không, thiên
thần của mẹ?”

Gilbert vòng tay ôm cả hai mẹ con. “Ôi các bà mẹ!” anh nói. “Các bà

mẹ! Có Chúa mới biết Ngài nghĩ gì khi Ngài sinh ra các cô.”

Thế là bé Jem được nói chuyện và yêu thương và ôm ấp; và nó lớn như

thổi như một đứa con của căn nhà mơ ước phải thế. Leslie cũng đờ đẫn vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.