ANNE TÓC ĐỎ VÀ NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC - Trang 21

“Cô Shirley thân mến,” cô Patty viết, “Maria và tôi rất vui khi được tin

về hôn lễ sắp tới của cô. Chúng tôi gửi cho cô những lời chúc tốt đẹp nhất.
Maria và tôi chưa bao giờ lập gia đính, nhưng chúng tôi không hề

phản đối

những người khác làm thế. Chúng tôi gửi cho cô hai con chó sứ. Tôi đã
định để lại chúng cho cô trong di chúc, vì cô có vẻ thật sự yêu mến chúng.
Nhưng Maria và tôi định sẽ còn sống dài dài (trộm vía), thế nên tôi đã quyết
định cho cô hai con chó khi cô còn trẻ. Chắc cô chưa quên là Gog quay về
bên phải và Magog là về bên trái.”

“Cứ tưởng tượng hai con chó già đáng yêu kia ngồi cạnh lò sưởi trong

căn nhà mơ ước của tớ xem,” Anne cuồng nhiệt nói. “Tớ chưa bao giờ dám
mong thứ gì thú vị đến thế.”

Tối đó Chái Nhà Xanh rộn ràng chuẩn bị cho ngày hôm sau; nhưng trong

ánh chiều tà

Anne lại lẩn đi. Cô cần phải làm một cuộc hành hương nho nhỏ

trong ngày cuối cùng của thời con gái và cô phải đi một mình. Cô đến mộ
ông Matthew, trong nghĩa trang nhỏ rợp bóng dương của Avonlea, nơi lưu
giữ những hẹn hò câm lặng của ký ức cũ và những tình yêu bất tử.

“Bác Matthew sẽ vui mừng biết mấy nếu mai bác ấy có ở đây,” cô thì

thầm. “Nhưng mình tin là bác ấy biết và mừng vì điều đó… ở một nơi khác.
Mình đã đọc đâu đó rằng ‘những người thân yêu đã khuất của ta sẽ không
bao giờ chết trừ

phi ta lãng quên họ’. Bác Matthew sẽ không bao giờ mất

với mình, vì mình không bao giờ có thể quên bác ấy.”

Cô đặt trên mộ ông những bông hoa cô mang theo và thong dong bước

xuống con dốc dài. Đấy là một buổi chiều duyên dáng, đầy ánh sáng và
những bóng râm nhảy múa. Ở đằng Tây, một bầu trời đầy mây lãng đãng

-

đỏ tía và ánh màu hổ phách, chen lẫn những dải dài bầu trời màu xanh táo.
Xa hơn nữa là ánh huy hoàng rạng rỡ của mặt biển hoàng hôn, và giọng nói
không dứt của ngàn con sóng chồm lên bờ biển vàng nâu. Khắp quanh cô,
nằm trong thinh lặng đồng quê êm ái, đẹp tươi là những ngọn đồi, là đồng
cỏ và rừng cây mà cô đã quen biết và yêu dấu từ lâu.

“Lịch sử lặp lại,” Gilbert nói, sánh bước cùng cô khi cô bước qua cổng

nhà Blythe. “Em có nhớ chuyến tản bộ đầu tiên của chúng ta xuống ngọn
đồi này không Anne

-

cũng là chuyến tản bộ đầu tiên của chúng ta với

nhau?”

“Em đang trên đường về nhà từ mộ bác Matthew trong ánh chạng

vạng… và anh bước ra khỏi cửa; và em nuốt đi niềm kiêu hãnh của nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.