ANNE TÓC ĐỎ VÀ NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC - Trang 23

đùa giỡn mấy tấm rèm phòng cô.

“Thật vui vì mặt trời sẽ tỏa sáng lên mình,” cô hạnh phúc nghĩ.

Cô nhớ lại buổi sáng đầu tiên tỉnh dậy trong căn phòng nhỏ ở chái Đông,

khi ấy mặt trời cũng bò vào phòng tỏa sáng lên người cô qua tán cây rực rỡ
hoa của cây táo già Nữ Hoàng Tuyết. Đấy không phải là một lần thức dậy
hạnh phúc, vì nó đem theo sự thất vọng cay đắng của đêm hôm trước.
Nhưng từ đó đến nay căn phòng đã trờ nên xiết bao thân thương, những
năm tháng hạnh phúc với mơ ước tuổi thơ và khát khao thiếu nữ đã khiến
nó hóa thiêng liêng. Nơi đó cô đã vui sướng trở về sau bao lần vắng mặt;
nơi khung cửa sổ này cô đã quỳ xuống trong cái đêm đau khổ đắng chát khi
cô tưởng Gilbert sắp chết, và cạnh nó cô đã ngồi trong niềm hạnh phúc
không lời của đêm đính ước. Nhiều đêm trắng hạnh phúc và một vài đêm
buồn đau đã được lưu giữ ở đây; và ngày hôm nay cô phải rời nó mãi mãi.
Từ giờ về sau nó sẽ không còn là của cô nữa; Dora mười lăm tuổi sẽ thừa
hưởng căn phòng một khi cô ra đi. Anne cũng không mong gì hơn, căn
phòng nhỏ là thiêng liêng với tuổi trẻ và thời con gái… với quá khứ sẽ đóng
cửa ngày hôm nay trước khi mở ra chương thiếu phụ.

Chái Nhà Xanh sáng hôm đó là một căn nhà bận rộn tràn ngập niềm vui.

Diana đến sớm để giúp một tay, mang theo nhóc Fred và bé Anne Cordelia.
Davy và Dora, đôi song sinh của Chái Nhà Xanh, lùa hai đứa nhỏ ra vườn.

“Đừng để bé Anne Cordelia làm hòng quần áo đấy nhé,” Diana dặn dò

vẻ lo lắng.

“Cháu không phải sợ khi giao con cho Dora đâu,” bà Marilla nói. “Con

bé ấy hiểu biết và cẩn thận hơn hầu hết các bà mẹ mà ta biết. Trong nhiều
khía cạnh con bé thật sự là một điều kỳ diệu. Không như cái thằng liều lĩnh
vô trách nhiệm ta nuôi kia.”

“Hai đứa bé sinh đôi đó thật sự là những đứa trẻ ngoan,” bà Rachel nói,

sau khi tin chắc là bọn trẻ đã ra khỏi tầm nghe. “Dora thì hết sức nữ tính và
được việc, còn Davy thì đang dần trở thành một đứa con trai rất thông minh.
Nó không còn là thằng trời đánh suốt ngày gây chuyện như trước nữa.”

“Trong đời mình, chưa bao giờ tôi rối bời như trong sáu tháng đầu thằng

bé ở đây,” bà Marilla thừa nhận. “Sau đấy tôi nghĩ chắc mình cũng quen.
Dạo này nó bắt đầu để ý nhiều đến việc đồng áng và muốn tôi cho nó thử
điều hành nông trại từ năm sau. Chắc tôi sẽ làm thế đấy, vì ông Barry không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.