vọng… lỡ anh không đạt đến tiêu chuẩn người đàn ông lý tưởng của cô…
rồi, khi cô đưa tay ra, mắt họ chạm nhau và mọi nghi ngờ đều bị quét sạch
trong một niềm tin chắc chắn hân hoan. Họ thuộc về nhau; và dẫu cuộc đời
dành cho họ những gì, nó cũng không thể thay đổi được điều đó. Hạnh phúc
của họ là do người kia nắm giữ và cả hai đều không sợ hãi.
Họ cưới nhau trong ánh mặt trời tỏa sáng trên khu vườn lâu năm, vây
quanh họ là những gương mặt yêu thương và ân cần của những người bạn
thân thiết lâu ngày. Ông Allan làm phép cưới cho họ, và mục sư Jo đọc cái
mà bà Rachel Lynde sau đó tuyên bố là “lời chúc phúc đám cưới đẹp đẽ
nhất” mà bà từng được nghe. Chim thường không hay hót vào tháng Chín,
nhưng một chú chim đã hót thật ngọt ngào từ một nhành cây kín đáo nào đó
khi Gilbert và Anne đọc lời thề bất tử của mình. Anne lắng nghe và rùng
mình theo; Gilbert lắng nghe và tự hỏi sao tất cả chim chóc trên thế giới
không bừng hát lên một bài ca rạng rỡ hân hoan; Pail lắng nghe và sau đó
viết lên một trong những tứ thơ được ngưỡng mộ nhất trong tập thơ đầu tiên
của cậu; Charlotta Đệ Tứ lắng nghe và vui sướng tin rằng tiếng hót mang
may mắn đến cho cô Shirley yêu quý của mình. Chú chim kia hót cho đến
khi buổi lễ chấm dứt và rồi chú kết thúc bài hát bằng một nốt nhỏ cao vút,
mừng vui. Chưa bao giờ căn nhà xanh xám cũ trong vòng ôm của những
khu vườn biết đến một buổi chiều vui tươi, hạnh phúc hơn thế. Tất cả
những lời đùa vui, hẳn đã được nói ra tại những lễ cưới từ thuở hồng hoang,
giờ lại được đem ra nói, mà nghe vẫn mới mẻ và rạng rỡ và vui tươi như
chưa từng bao giờ được thốt ra. Tiếng cười và niềm vui dẫn lối; và khi
Anne và Gilbert rời đi để bắt chuyến tàu đến Carmody, có Paul đánh xe
đưa, cặp song sinh đã chuẩn bị sẵn gạo và giày cũ, Charlotta Đệ Tứ và ông
Harrison sau đó đã anh dũng giơ đầu chịu ném. Bà Marilla đứng ở cửa nhìn
cỗ xe đi xa khỏi tầm mắt dọc con đường dài giữa hai hàng hoàng anh. Anne
quay đầu lại ở cuối con đường để vẫy tay chào tạm biệt lần cuối. Cô đã đi
khuất… Chái Nhà Xanh giờ không còn là nhà của cô nữa; mặt bà Marilla
trông thật u ám và già cỗi lúc bà quay về phía căn nhà mà Anne đã lấp đầy
bằng ánh sáng và sự sống trong mười bốn năm nay, ngay cả khi cô vắng
mặt.
Nhưng Diana và hai đứa nhỏ, người Nhà Vọng và nhà Allan, đã ở lại để
giúp hai người phụ nữ có tuổi vượt qua nỗi cô đơn của buổi chiều tối đầu
tiên; và họ xoay xở tổ chức một bữa tối nho nhỏ lặng lẽ dễ chịu, ngồi thật
lâu quanh bàn và bàn tán về những chi tiết trong ngày. Trong khi họ ngồi đó
thì Anne và Gilbert đang xuống tàu tại Glen St. Mary.