ANNE TÓC ĐỎ VÀ NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC - Trang 210

“À, cậu sẽ không rời khỏi đây đâu… cho đến khi Owen mang cậu đi.

Cậu sẽ ở cùng mình cho đến lúc đó. Cậu nghĩ mình sẽ để cậu đi qua cái
chốn quạnh quẽ, buồn thảm đó sao?”

“Cảm ơn cậu. Mình đã định hỏi xin cậu ở lại. Mình không muốn trở về

nơi đó… sẽ như trở về với cái giá lạnh và rã rời của cuộc đời cũ. Anne,
Anne ơi, cậu đã là một người bạn tốt với mình biết bao… ‘một người phụ
nữ tốt bụng, ngọt ngào… chân thực và trung thành và đáng tin cậy’…
thuyền trưởng Jim đã tóm tắt được về cậu.”

“Ông đã nói ‘hai người phụ nữ’, chứ không phải ‘một người phụ nữ’,”

Anne mỉm cười. “Có lẽ thuyền trưởng Jim đã nhìn cả hai đứa chúng mình
qua lăng kính màu hồng của tình yêu ông dành cho chúng mình. Nhưng
chúng ta có thể cố sống hướng tới niềm tin ông đặt vào chúng ta, ít nhất là
thế.”

“Cậu có nhớ không, Anne,” Leslie chậm rãi nói, “rằng mình từng nói…

cái đêm chúng ta gặp nhau trên bờ biển… rằng mình ghét vẻ đẹp của mình?
Lúc ấy mình thực sự ghét. Dường như lúc nào với mình, nếu như mình xấu
xí Dick đã không bao giờ nghĩ tới mình. Mình ghét vẻ đẹp của mình vì nó
đã hấp dẫn anh ta, nhưng giờ… ôi, mình mừng là mình có nó. Đấy là tất cả
những gì mình có thể dâng cho Owen… linh hồn nghệ sĩ của anh ấy vui
sướng vì nó. Mình thấy như mình đã không tay không mà đến với anh ấy.”

“Owen yêu vẻ đẹp của cậu, Leslie ạ. Ai mà chẳng yêu? Nhưng cậu thật

ngốc khi nói hay nghĩ rằng đấy là tất cả những gì cậu mang lại cho anh ấy.
Anh ấy sẽ nói với cậu điều đó… mình không cần phải nói. Giờ mình phải
khóa cửa đây. Mình tưởng Susan sẽ về tối nay, nhưng cô ấy lại không về.”

“Ồ, có, chứ tôi đây, cô bác sĩ thân mến ơi,” bà Susan nói, đột ngột bước

vào từ bếp, “và thở hổn hển như một con gà mái đây này! Đi bộ từ Glen
xuống đây mệt quá.”

“Cháu mừng khi thấy cô về, Susan ạ. Chị gái cô thế nào rồi?”

“Bà ấy ngồi dậy được rồi, nhưng dĩ nhiên chưa đi được. Tuy nhiên, giờ

bà ấy đã có thể lo liệu tiếp ổn thỏa mà không có tôi được rồi, vì con gái bà
ấy đã về nhà nghỉ lễ. Và tôi rất mừng được trở về, cô bác sĩ ạ. Chân của
Matilda thì gãy thật không nhầm nhọt gì cả, nhưng cái lưỡi của bà ấy thì
không. Bà ấy nói đến đá cũng phải điếc tai, cô bác sĩ ạ, mặc dù tôi rất buồn
phải nói như vậy về chị gái của mình. Bà ấy lúc nào cũng nói lắm thế mà lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.