Không thể phủ nhận thuyền trưởng Jim là một người đàn ông thô kệch.
Khuôn hàm gầy gò, cái miện khắc khổ, và đôi lông mày vuông không được
đẽo theo tiêu chuẩn đẹp; ông đã trải qua nhiều gian truân khổ não; nhưng
nếu trong cái nhìn đầu tiên Anne có nghĩ ông trông tầm thường thì cô cũng
không bao giờ nghĩ thêm nữa
-
cái tinh thần tỏa sáng đằng sau chỗ trú ngụ
xù xì của nó đã làm cho ông đẹp lên một cách quá toàn hảo.
Họ quây quần vui vẻ quanh bàn ăn tối. Ngọn lửa lò xua tan cái giá lạnh
đêm tháng Chín, nhưng cửa phòng ăn vẫn mở và từng cơn gió biển ngọt
ngào tự ý ùa vào. Khung cảnh đẹp rực rỡ, với vịnh cảng và mướt mát những
ngọn đồi thấp sẫm tím xa xa. Bàn ăn bày đầy những món ngon của bà bác
sĩ, nhưng món ngon nhất, không nghi ngờ gì nữa, vẫn là đĩa cá hồi to.
“Chắc là cũng ngon đấy, sau vài vòng du ngoạn,” thuyền trưởng Jim nói.
“Tươi hết mức cá hồi có thể tươi, cháu Blythe ạ. Hai giờ trước chúng còn
đang bơi trong hồ Glen.”
“Ai trông đèn tối nay vậy thuyền trưởng Jim?” bác sĩ Dave hỏi.
“Cháu tôi, Alec. Thằng bé cũng hiểu việc như tôi vậy. Ừ, nào, tôi thật
tình rất vui là mọi người mời tôi ở lại ăn khuya. Tôi đói ra trò… tối nay có
ăn gì mấy đâu.”
“Tôi tin là bác gần như lúc nào cũng bỏ đói cái thân bác ở trên ngọn hải
đăng ấy,” bà bác sĩ Dave nói vẻ nghiêm trang. “Bác chẳng bao giờ bỏ công
chuẩn bị một bữa ăn nào cho chu đáo.”
“Ồ, có chứ, bà bác sĩ, có mà,” thuyền trưởng Jim phản đối. “Chao ơi, tôi
sống như một ông hoàng. Mới hôm qua tôi lên Glen và mang về nhà hai cân
bò bít tết. Tôi đã định làm một bữa tối ra trò tối nay ấy chứ.”
“Thế chuyện gì đã xảy ra với mấy miếng thịt bò đó rồi?” bà bác sĩ Dave
hỏi. “Bác đánh rơi chúng trên đường về rồi chăng?”
“Không.” Thuyền trường Jim trông có vẻ bẽn lẽn. “Đúng giờ đi ngủ một
con chó xấu tính tội nghiệp mò đến xin chỗ trú qua đêm. Tôi đoán chắc chủ
nó là mấy người đánh cách dọc bờ biển. Tôi đâu có đuổi nó đi được… nó bị
đau một chân. Thế là tôi khóa cửa để nó ngoài hiên, vất cho nó một cái túi
cũ để nằm lên, rồi đi ngủ. Nhưng mà chẳng hiểu sao tôi không ngủ được.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi nhớ hình như con chó đó trông cũng đói đói.”