ANNE TÓC ĐỎ VÀ NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC - Trang 44

giương buồm trở ra trong ánh hoàng hôn, đến những bến bờ chưa biết
chừng cách cả nửa vòng trái đất. Những thuyền cá lướt đôi cánh trắng
xuống kênh nước vào buổi sáng, và trở về trĩu nặng vào ban đêm. Thủy thủ
và dân chài đi trên

những

con đường cảng đất đỏ quanh co, vui vẻ và hài

lòng. Lúc nào cũng có cảm giác mọi điều đang sắp sửa xảy ra

-

những cuộc

phiêu lưu và những chuyến đi. Đường ở Bốn Làn Gió ít phẳng lặng, ổn định
và mòn cũ như đường ở Avonlea; những ngọn gió của sự đổi thay thổi tràn
qua chúng; biển vẫy gọi liên hồi những cư dân trên bờ, và ngay cả những
người có thể không trả lời tiếng gọi đó cũng cảm nhận được sự hào hứng và
biến động và bí ẩn cũng như những tiềm năng của nó.

“Giờ thì em hiểu vì sao một số người nhất định phải ra biển,” Anne nói.

“Cái khao khát

đến với tất cả chúng ta, lúc này hay lúc khác

-

‘dong buồm

vượt ra ngoài biên giới của hoàng hôn’

-

hẳn phải mãnh liệt lắm một khi nó

nảy nở trong ta. Em không ngạc nhiên khi thuyền trưởng Jim chạy theo
tiếng gọi của nó. Em không bao giờ nhìn một con tàu lướt ra ngoài kênh
nước, hay một con chim mòng tung cánh qua đồi cát, mà không ao ước
mình cũng ở trên boong tàu hoặc có cánh, không phải như một chú bồ câu
‘tung cánh hòa bình’, mà như một con mòng biển, sải cánh bay ra vào tận
trái tim của một cơn bão.”

“Em sẽ ở nguyên đây với anh, bé Anne ạ,” Gilbert nói vẻ lười biếng.

“Anh sẽ không cho em rời khỏi anh bay vào các tâm bão nọ kia đâu.”

Họ đang ngồi trên bậc thềm sa thạch đỏ vào một buổi chiều muộn. Vẻ

bình yên tuyệt diệu ngự trị khắp chung quanh hai người trong đất và biển và
trời. Những chú mòng biển màu bạc đang bay lượn trên đầu họ. Đường
chân trời viền những dải mây mỏng dài màu hồng hồng. Một điệp khúc gió
và sóng du ca thì thầm xâu chỉ qua không gian nín lặng. Những bông cúc
tây tím nhạt đong đưa trên những đồng cỏ khô mù sương giữa căn nhà và
vịnh cảng.

“Các bác sĩ phải thức cả đêm trông người bệnh chắc chẳng máu phiêu

lưu lắm đâu nhỉ,” Anne ngoan ngoãn nói. “Nếu đêm qua mà anh được ngủ
ngon, Gilbert ạ, thì anh cũng sẽ sẵn sàng cho một chuyến bay tưởng tượng
giống em thôi.”

“Đêm qua anh đã làm việc tốt, Anne ạ,” Gilbert nhẹ nhàng nói. “Dưới

Chúa, anh đã cứu một mạng người. Đây là lần đầu tiên anh có thể thật sự
thừa nhận điều đó. Trong các trường hợp khác có lẽ anh cũng giúp phần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.