ANNE TÓC ĐỎ VÀ NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC - Trang 55

tỏa sáng cuộc đời ông. Ông cũng ý thức rất rõ việc mình thiếu một vẻ ngoài
dễ nhìn, và than vãn về điều ấy.

“Bà con nói ta tốt,” một dịp nọ ông nhận xét vẻ chua chát, “nhưng thỉnh

thoảng ta ước Chúa trời đúc ta tốt phân nửa thôi và để phần còn lại vào vẻ
bề ngoài. Nhưng đó, ta nghĩ Ngài biết Ngài đang làm gì, như một thuyền
trưởng giỏi vậy. Một số người trong chúng ta phải xấu xí, không thì những
người đẹp

-

như cháu Blythe đây

-

sẽ không được nổi bật như thế.”

Một buổi chiều nọ Anne và Gilbert cuối cùng cũng đi bộ xuống ngọn hải

đăng Bốn Làn Gió. Ngày khởi đầu u ám trong mây xám và sương mù,
nhưng đã kết thúc trong vẻ tráng lệ tím vàng. Bên những ngọn đồi phía Tây
đằng sau vịnh cảng là những vùng nước sâu thẫm màu hổ phách và những
vùng nước nông trong ngắt, với ánh lửa hoàng hôn bên dưới. Phía Bắc là
một vùng mây trời li ti vàng rực như lửa. Ánh đỏ bừng lên trên những cánh
buồm trắng của một con tàu đang lướt dọc kênh nước, hướng về một hải
cảng phía Nam trên một vùng đất đầy cây cọ. Phía sau con tàu, ánh hoàng
hôn ập xuống và nhuộm hồng những khuôn mặt trắng sáng ngời, nhẵn cỏ
của những đụn cát. Về bên phải, ánh sáng rơi trên căn nhà cũ giữa những
cây liễu bên trên con suối, và trong giây phút ngắn ngủi đem lại cho nó
những ô cửa sổ rực rỡ hơn cả cửa sổ của một nhà thờ cũ. Chúng tỏa sáng từ
vẻ ngoài xám xịt lặng lẽ của căn nhà như những suy nghĩ phập phồng, đỏ
máu của một linh hồn sinh động bị cầm tù trong một lớp vỏ môi trường khô
khan nhàm chán.

“Ngôi nhà cũ phía trên con suối kia lúc nào cũng có vẻ thật cô đơn,”

Anne nói. “Em chưa bao giờ thấy nó có khách khứa đến viếng thăm. Dĩ
nhiên, lối vào nhà mở ra đường trên… nhưng em không nghĩ có mấy người
lui tới. Thật kỳ cục là chúng ta vẫn chưa gặp nhà Moore, khi họ chỉ sống
cách chúng ta mười lăm phút đi bộ. Em có thể đã nhìn thấy họ ở nhà thờ, dĩ
nhiên, nhưng dẫu vậy chắc em cũng không biết. Em rất tiếc là họ ít giao du
đến thế, trong khi họ là những hàng xóm duy nhất của chúng ta.”

“Rõ ràng họ không thuộc lớp người quen của Joseph,” Gilbert cười. “Em

đã tìm hiểu được ai là cô gái mà em nghĩ là rất đẹp ấy chưa?”

“Chưa. Không hiểu vì sao em chẳng bao giờ nhớ ra để hỏi thăm về cô ấy.

Nhưng em cũng chưa gặp cô ấy ở đâu khác cả, thế nên em nghĩ có thể cô ấy
là một người lạ. Ô, mặt trời đã lặn rồi kìa… và ngọn hải đăng kia rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.