ANNE TÓC ĐỎ VÀ NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC - Trang 61

“Khóc và nói bả ‘không nghĩ’. Ta nói với bả, ta nói chứ, ‘Cô cho rằng đó

sẽ là một lời bào chữa xác đáng vào ngày Phán xét ư, khi mà cô sẽ phải lý
giải cho cái chết của con mèo mẹ già

tội nghiệp đó hay sao? Đức Chúa sẽ

hỏi cô Ngài cho cô não để làm gì nếu không phải để nghĩ, ta đoán vậy.’ Ta
không nghĩ là bà ta dám để mấy con mèo lại cho chết đói nữa đâu.”

“Con Bạn Đầu cũng bị bỏ rơi ạ?” Anne hỏi, tỏ với con mèo vài cử chỉ

làm thân được đáp lại một cách duyên dáng, dù có hơi kẻ cả.

“Đúng. Ta tìm thấy một ngày mùa đông lạnh thấu xương, bị mắc lên

cây bởi cái dây ruy băng đeo cổ chết tiệt của nó. Nó suýt chết đói đến nơi.
Giá cháu thấy được mắt nó lúc đó, cháu Blythe ạ! Nó mới là một con mèo
con chứ mấy, sao đó nó đã tự sống được từ hồi bị bỏ lại cho đến khi bị
vướng lên cây. Khi ta giải thoát cho nó, nó liếm tay ta một cách tội nghiệp
bằng cái lưỡi đỏ nhỏ xíu của nó. Hồi đó nó chưa phải là tay đi biển tài năng
mấy đứa thấy bây giờ đâu. Nó gầy nhom à. Chín năm trước rồi. Với một
con mèo thì nó sống trên mặt đất thế là thọ đấy. Nó là một anh bạn già rất
tốt, con Bạn Đầu ấy.”

“Cháu nghĩ chắc ông sẽ nuôi một con chó,” Gilbert nói.

Thuyền trưởng Jim lắc đầu.

“Ta cũng từng có một con chó. Ta thương nó nhiều đến nỗi nó chết ta

không chịu được ý nghĩ tìm một con khác để thay thế. Nó là một người
bạn…
cháu hiểu chứ, cháu Blythe? Con Bạn Đầu chỉ là một con bạn thôi.
Ta thích nó, càng

thích hơn vì chút gia vị quỷ quái trong nó… bọn mèo đứa

nào cũng vậy. Nhưng ta yêu con chó của ta. Ta lúc nào cũng có chút cảm
thông lén lút dành cho Alexander Elliott vì con chó của hắn. Không có chút
ma quỷ nào trong một con chó tốt. Đấy là lý do vì sao chúng đáng yêu hơn
mèo, ta đoán vậy. Nhưng quỷ tha ma bắt ta đi nếu chúng thú vị được như
mèo. Đó đó, ta lại nói nhiều quá rồi. Sao mấy đứa không cản ta? Cứ khi nào
có cơ hội nói chuyện với ai đó là ta ba láp kinh dị luôn. Nếu hai đứa uống
xong trà rồi thì ta có mấy thứ nho nhỏ hai đứa chắc là thích coi… nhặt
nhạnh từ mấy cái xó xỉnh kỳ quặc ta từng hay thò mũi vào.”

“Mấy thứ nho nhỏ” của thuyền trường Jim thì ra là một bộ sưu tập thú vị

bậc nhất toàn cổ vật, quái dị, kỳ quặc và tuyệt đẹp. Và hầu như mỗi thứ đều
có một câu chuyện ấn tượng đi kèm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.