ANNE TÓC ĐỎ VÀ NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC - Trang 64

“Em sẽ không thấy khó như vậy đâu nếu em gặp ông hôm nọ dưới xóm

chài. Một gã trên tàu của Peter Gautier đưa ra một nhận xét xấu tính về một
cô gái nào đó sống dọc bờ biển. Thuyền trưởng Jim suýt thì đốt sống gã trai
xấu số kia bằng ánh chớp trong mắt ông ấy. Ông ấy như một người hoàn
toàn khác. Ông ấy không nói nhiều đâu… nhưng cái cách ông ấy nói chứ!
Em sẽ thấy nó như tước hết da thịt khỏi xương của gã kia. Anh hiểu rằng
thuyền trưởng Jim không bao giờ cho phép một lời nói xấu phụ

nữ nào được

thốt ra trước mặt mình.”

“Em tự hỏi tại sao ông không bao giờ cưới vợ,” Anne nói. “Ông đáng lẽ

phải có những người con trai với những con tàu riêng lênh đênh trên biển,
và những đứa cháu nội trèo vào lòng ông để nghe chuyện của ông… ông là
kiểu người như vậy đó. Thế mà thay vào đó, ông chẳng có gì ngoài một con
mèo lộng lẫy.”

Nhưng Anne đã lầm. Thuyền trưởng Jim có nhiều hơn thế. Ông có một

ký ức.

10. Leslie Moore

“Tối nay ta sẽ đi dạo ngoài bờ biển,” Anne nói với Gog và Magog một

tối tháng Mười nọ. Không còn ai khác để kể, vì Gilbert đã đi qua bên kia
vịnh. Anne đã xếp dọn căn nhà nhỏ của mình theo một trật tự không chút tì
vết mà người ta phải trông đợi ở bất cứ

ai

được Marilla Cuthbert nuôi dạy,

và cảm thấy mình có thể đi lang thang ra bờ biển với một lương tâm trong
sạch. Những chuyến lang thang bờ biển của cô nhiều và đầy vui thú, đôi khi
với Gilbert, đôi khi với thuyền trưởng Jim, đôi khi một mình với những suy
nghĩ của riêng mình và những giấc mơ mới mẻ, ngọt ngào đến nhức nhối
đang bắt đầu quét qua cuộc đời cô những chiếc cầu vồng. Cô yêu bờ vịnh
dịu dàng, sương khói và bờ cát bạc vi vu gió, nhưng trên tất cả cô yêu bờ
đá, với những vách những hang và hàng đống đá cuội được sóng mài mòn
nhẵn, với những vũng nhỏ nơi sỏi lấp lánh dưới làn nước; và đêm nay cô lại
đi về chính bờ đá này.

Vừa qua một cơn bão mùa thu đầy mưa và gió, kéo dài suốt ba ngày.

Sấm sét là những đợt sóng cồn trên đá, hoang dã là những bụi những bọt
nước đã thổi qua cồn cát, lo lắng và mịt mù và xáo động là sự bình yên màu
xanh ngàn đời của vịnh cảng Bốn Làn Gió. Giờ thì tất cả đã qua, bờ biển lại
nằm bóng sạch sau cơn bão; không một cơn gió trở mình, nhưng vẫn có một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.