ANNE TÓC ĐỎ VÀ NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC - Trang 84

Cửa mở. Bên trong, trong căn phòng thắp đèn tối mờ, Leslie Moore ngồi,

với hai cánh tay gieo trên bàn, đầu gục xuống tay. Cô đang khóc thảm
thiết... những tiếng nấc nghẹn ngào, trầm và dữ dội, như thể một nỗi thương
tâm nào đó trong tâm hồn cô đang cố gắng giằng thoát ra ngoài. Một con
chó đen già đang ngồi cạnh, mũi tì vào lòng cô, đôi mắt chó to tròn đầy một
nỗi cảm thông và gắn bó câm lặng, khẩn cầu. Anne đau lòng lùi lại. Cô cảm
thấy như mình không nên can thiệp vào nỗi cay đắng này. Trái tim cô nhức
nhối một nỗi thông cảm không thể thốt thành lời. Bước vào lúc này là sẽ
đóng lại vĩnh viễn cánh cửa mở vào bất cứ sự giúp đỡ hay tình bạn nào.
Một thứ bản năng nào đó cảnh báo Anne rằng cô gái cay đắng và kiêu hãnh
đó sẽ không bao giờ tha thứ cho ai bắt gặp cô trong tình trạng buông thả vào
tuyệt vọng của mình.

Anne nhón chân không một tiếng động khỏi ban công, tìm đường đi

ngang qua sân. Đằng trước, cô nghe thấy tiếng người trong bóng tối và thấy
ánh sáng le lói của một ngọn đèn. Ở cửa cô gặp hai người đàn ông... thuyền
trưởng Jim cầm chiếc đèn lồng, và một người nữa mà cô biết hẳn là Dick
Moore... một người đàn ông to lớn, đã đến mức béo ục, khuôn mặt đỏ, tròn,
to và đôi mắt vô hồn. Ngay cả trong ánh sáng lờ mờ Anne cũng có ấn tượng
rằng có gì đó không bình thường trong đôi mắt anh ta.

“Có phải cháu không, cháu Blythe?” thuyền trưởng Jim nói. “Nào nào,

cháu không nên lang thang một mình trong một đêm như thế này chứ. Cháu
có thể dễ dàng đi lạc trong đám sương mù này đó. Cứ đợi đấy, để ta đưa
Dick an toàn vô cửa đã rồi ta sẽ quay lại soi đèn cho cháu băng đồng. Ta
không định để bác sĩ Blythe về nhà thấy cháu đã sẩy chân rớt tọt xuống mũi
Leforce trong sương mù đâu. Có lần một bà đã bị vậy rồi đó, bốn chục năm
trước.”

“Thế cháu ghé qua thăm Leslie đó à,” ông nói, khi quay lại đi cùng cô.

“Cháu không vào,” Anne nói, và kể những gì cô đã nhìn thấy. Thuyền

trưởng Jim thở dài.

“Con bé tội nghiệp! Nó không hay khóc đâu, cháu gái Blythe ạ... nó quá

dũng cảm để làm việc đó. Nhưng một khi nó đã khóc thì chắc nó phải cảm
thấy kinh khủng lắm. Một đêm như thế này rất nặng nề với những phụ nữ
tội nghiệp có nỗi khổ tâm. Có gì đó kiểu như gợi lên tất cả những gì ta đã
phải chịu đựng... hay sợ hãi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.