ANNE TÓC ĐỎ VÀ NGÔI NHÀ MƠ ƯỚC - Trang 98

một chuyện khác và sẵn sàng kể lại chuyện đó lúc mẹ nó thả nó ra. Nó có
một chuyện dành cho ta lúc nó xuống đây tối nay. ‘Ông Jim,’ nó nói,
nghiêm trang như một tấm bia mộ. ‘Cháu có một chuyến phiêu lưu ở Glen
hôm nay.’ ‘Ừ phiêu lưu gì thế?’ ta hỏi, mong chờ một thứ giật mình, nhưng
không hề chuẩn bị cho cái mà ta nhận được. ‘Cháu gặp một con sói trên
đường,’ nó nói, ‘một con sói to bự với một cái miệng to bự đỏ khè và hàm
răng dài ngoằng, ông Jim ạ.’ ‘Ta không biết có chó sói trên Glen đấy,’ ta
nói. ‘Ồ, nó đến từ xa xa lắm’ Joe nói, ‘và cháu tưởng nó định ăn thịt cháu
rồi, ông Jim ạ.’ ‘Cháu có sợ không?’ ta hỏi. ‘Không, vì cháu có một khẩu
súng to,’ Joe nói, ‘và cháu bắn chết con sói, ông Jim ạ... chết tươi... và rồi
nó lên thiên đường và cắn Chúa,’ nó nói. Đó, ta cứng họng luôn, cháu
Blythe ạ.”

Chuyện trò mỗi lúc một nở rộ quanh ngọn lửa nhóm từ gỗ trôi dạt.

Thuyền trưởng Jim kể chuyện, và Marshall Elliott hát những bản tình ca
Scotland cũ bằng giọng nam trầm thật hay; cuối cùng thuyền trưởng Jim lấy
chiếc vĩ cầm nâu cũ của mình từ trên tường xuống và bắt đầu chơi. Ông có
năng khiếu chơi đàn kha khá mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ trừ con
Bạn Đầu, nó nhảy tót khỏi sofa như thể vừa bị ai bắn, rít lên phản đối, rồi
điên cuồng chạy trốn lên gác.

“Không sao cấy được một cái tai thẩm âm vào con mèo đó,” thuyền

trưởng Jim nói. “Nó không chịu ở lại đủ lâu để học cách thích nhạc. Khi
bọn ta mang cây đàn organ lên nhà thờ Glen, lão già Elder Richards giật
bắn khỏi ghế ngay lúc tay nhạc công bắt đầu chơi và vọt xuống lối đi bay ra
khỏi nhà thờ với tốc độ chóng mặt. Làm ta nhớ đến con Bạn Đầu ù té chạy
mỗi khi ta bắt đầu kéo đàn đến nỗi ta suýt nữa thì cười phá lên trong nhà
thờ, một chuyện chưa từng xảy ra trước đó và cả sau đó.”

Có một cái gì đó thật dễ lây trong những giai điệu réo rắt mà thuyền

trưởng Jim chơi đến nỗi chẳng bao lâu sau chân của Marshall Elliott bắt đầu
giật giật. Hồi còn trẻ ông vốn là một vũ công có tiếng. Lúc này ông đứng
dậy và chìa tay về phía Leslie. Ngay lập tức cô đáp lời. Vòng quanh vòng
quanh căn phòng sáng ánh lửa, họ xoay bằng một sự duyên dáng đầy nhịp
điệu thật tuyệt vời. Leslie nhảy như một người lên đồng, sự buông thả
hoang dại, ngọt ngào của âm nhạc dường như đã nhập vào và chiếm lấy cô.
Anne ngắm nhìn cô trong niềm ngưỡng mộ mê đắm. Cô chưa bao giờ thấy
Leslie như vậy. Hết thảy những nét giàu có, rực rỡ và quyến rũ nội tại nằm
trong bản tính của cô như vừa vùng thoát và tuôn tràn lên đôi gò má thắm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.