ANTHEM BÀI CA CHO TÔI (BÀI CA TƯ TƯỞNG) - Trang 30

Chúng ta đứng sững; lần đầu tiên trong đời chúng ta biết thế nào là sợ

hãi, rồi đến đau đớn. Và chúng ta cứ đứng sững mà không thể diễn tả được
liệu nỗi đau này có quý giá hơn niềm vui sướng?

Rồi chúng ta nghe có tiếng ai đó gọi tên họ: "Tự do 5-3000", rồi họ

quay lưng đi ngược trở lại. Nhờ vậy mà chúng ta mới biết được tên họ, và
chúng ta đứng đó nhìn họ bước đi cho tới khi màu áo trắng của họ nhạt
nhòa lẫn vào màn sương xanh.

Rồi ngày hôm sau, khi đi tới con đường phía bắc, chúng ta lại dõi mắt

nhìn theo Tự do 5-3000 trên đồng. Và cứ mỗi ngày sau đó chúng ta dần biết
thế nào là nỗi đau đợi chờ cho tới lúc được đi lên con đường phía bắc, để
rồi ở đó chúng ta sẽ lại được ngó thấy Tự do 5-3000 mỗi ngày. Chúng ta
không biết liệu họ có nhìn thấy chúng ta hay không, nhưng chúng ta nghĩ là
có.

Thế rồi một ngày kia họ đi tới gần hàng cây, và đột nhiên quay về phía

chúng ta. Họ xoay người thật nhanh, rồi ngưng hẳn cả người lại như thể vừa
bị chặn ngang, cũng thình lình như khi nó bắt đầu. Họ đứng ngay đó, thẳng
như một phiến đá, và họ nhìn thẳng vào mắt chúng ta. Không một nụ cười
thoáng qua trên nét mặt, không cả một lời chào. Thế nhưng vẻ mặt họ rất
căng thẳng, còn đôi mắt thì đen thăm thẳm. Sau đó họ xoay người thật
nhanh và bỏ đi.

Vậy mà qua ngày kế tiếp, khi chúng ta đến con đường đó, họ đã mỉm

cười. Họ mỉm cười với chúng ta và cho chúng ta. Và chúng ta cũng mỉm
cười đáp lại. Mái đầu họ ngả ra sau, với đôi cánh tay buông xuôi, như thể
đôi tay đó và cái cần cổ trắng mảnh dẻ tự dưng duỗi thẳng ra trong cơn mệt
rã rời tuyệt đỉnh. Họ không hề nhìn chúng ta, mà ngước nhìn bầu trời. Sau
đó họ mới liếc nhìn chúng ta qua đôi vai, và chúng ta như cảm thấy bàn tay
họ đang lướt nhẹ trên chúng ta, từ đôi bờ môi xuống tận gan bàn chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.