ANTHEM BÀI CA CHO TÔI (BÀI CA TƯ TƯỞNG) - Trang 34

Chừng như họ hiểu thấu ý nghĩ trong chúng ta, vì đôi bờ mi ấy đã vội

cụp ngay xuống.

"Mười bảy," họ thì thầm.

Rồi chúng ta thở hắt ra, như thể muốn trút đi một gánh nặng, vì đương

không chúng ta lại nghĩ về Lâu đài Phối giống. Và chúng ta nghĩ rằng
chúng ta sẽ không để cho Kim Nhân bị đem tới đó. Làm sao để ngăn điều
đó, làm sao để cản Hội đồng làm như vậy, chúng ta cũng không biết, nhưng
chúng ta biết chắc chắn mình sẽ... Chỉ duy có một điều chúng ta không biết
là tại sao ý nghĩ như thế lại đến với chúng ta, vì những chuyện ghê tởm đó
chẳng có liên quan gì tới chúng ta và Kim Nhân. Liệu chúng có thể liên can
gì chứ?

Dù sao mặc lòng, chúng ta cứ đứng đó cạnh bên hàng cây, không

nguyên cớ gì nhưng chúng ta thấy mình đang cắn chặt môi trong nỗi căm
ghét, một nỗi căm ghét bất chợt đối với tất thảy các đồng chí của mình. Rồi
Kim Nhân trông thấy điều đó, và chỉ khẽ mỉm cười, trong nụ cười đó phảng
phất một nỗi buồn đầu tiên mà chúng ta từng trông thấy. Chúng ta nghĩ đó
là do sự thông tuệ của phụ nữ đã khiến Kim Nhân hiểu thấu được nhiều hơn
những gì chúng ta có thể hiểu.

Rồi ba người chị em khác trên cánh đồng xuất hiện, họ đang đi về phía

con đường, cho nên Kim Nhân phải bước tránh xa chúng ta. Họ lấy chiếc
túi hạt giống, vừa đi vừa tung những nắm hạt giống xuống các luống cày.
Thế nhưng đám hạt giống tung bay như điên dại, vì đôi tay Kim Nhân đang
run rẩy không thôi.

Vậy nhưng khi trở về Nhà Phu quét đường chúng ta cảm giác như cứ

muốn hát to lên mà không rõ nguyên do. Thế là đêm nay, trong nhà ăn,
chúng ta đã bị nhắc nhở vì không hề biết rằng mình đang hát to lên một giai
điệu mà chúng ta chưa nghe bao giờ. Tuy nhiên hát không có lý do gì, trừ
khi là ở các cuộc họp xã hội, là không phải phép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.