ANTHEM BÀI CA CHO TÔI (BÀI CA TƯ TƯỞNG) - Trang 46

Chương 5

Chúng ta làm ra được nó rồi. Chúng ta chế được nó rồi. Chúng ta đã

mang nó trở về từ bóng đêm của các thời đại. Chỉ một mình chúng ta. Với
Đôi tay của chúng ta. Trí tuệ của chúng ta. Một mình chúng ta và chỉ mình
chúng ta mà thôi.

Chúng ta không biết mình đang nói gì. Cái đầu chúng ta đang xoay đảo.

Chúng ta ngước nhìn chiếc đèn chúng ta vừa mới làm xong. Chúng ta sẽ
được tha thứ bởi những gì chúng ta nói đêm nay…

Đêm nay, sau biết bao nhiêu ngày với cơ man số lần thử mà chúng ta

không thể đếm nổi, chúng ta đã hoàn tất việc chế tác nên món đồ kỳ lạ, từ
những thứ lượm lặt trong số những di vật của thời đại Bất khả Luận bàn, đó
là một chiếc hộp thủy tinh dùng để tạo ra thứ năng lượng của bầu trời
nhưng lại lớn hơn nhiều lần so với đã làm được lúc trước. Rồi khi chúng ta
đặt những đoạn dây dẫn vào hộp này, và đóng mạch thì dây dẫn vụt sáng!
Lưỡi sáng xuất hiện, chuyển sang đỏ, rồi rọi một vầng sáng lên mảng tường
đá sau lưng chúng ta.

Chúng ta đứng, ôm đầu trong tay mình. Chúng ta không thể mường

tượng được vật mà chúng ta vừa mới tạo thành. Chúng ta đã không hề chạm
tới tia lửa, cũng chẳng tạo ra được lửa. Vậy mà ở đây sáng rực. Ánh sáng
đến từ đâu không biết, hay nó đến từ trái tim của kim loại?

Chúng ta thổi tắt nến. Bóng đêm nuốt chửng lấy chúng ta. Không có gì

còn lại quanh chúng ta, không gì ngoài bóng đêm và một tia sáng mỏng
mảnh bên trong nó, giống như vết nứt trên tường phòng giam của tên tử tù.
Chúng ta giơ bàn tay ra trước sợi dây dẫn, và thấy mấy ngón tay mình trong
quầng sáng đỏ. Chúng ta không thể nhìn thấy hình hài của mình, cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.