không cảm được nó, và trong khoảnh khắc ấy không gì khác hiện hữu ngoài
đôi tay chúng ta trên sợi dây phát sáng trong bóng đêm thăm thẳm.
Rồi chúng ta nghĩ tới ý nghĩa của những gì đang nằm trước mặt mình.
Chúng ta có thể thắp sáng đường hầm của mình, và thành phố, và tất cả các
thành phố trên thế giới với không có gì khác hơn kim loại và dây dẫn.
Chúng ta có thể làm cho những đồng chí của mình một cái đèn mới, sạch
hơn và sáng hơn bất cứ cây đèn nào mà họ đã từng thấy. Năng lượng của
bầu trời có thể làm được bất cứ thứ gì mà con người muốn. Những bí mật
của nó và những gì nó có thể làm là không có giới hạn, và nó có thể trao
tặng chúng ta bất cứ thứ gì nếu chúng ta biết chọn để hỏi.
Rồi chúng ta biết chúng ta phải làm gì. Khám phá của chúng ta quá sức
vĩ đại khiến chúng ta trở nên phí phạm thời gian nếu cứ tiếp tục quét đường.
Chúng ta không nên giữ kín bí mật này cho riêng mình, cũng như không
nên mãi chôn nó dưới lòng đất. Chúng ta phải đưa nó ra trước tập thể, ngay
trước mắt nhìn của tất cả mọi người. Chúng ta cần có thời gian của riêng
chúng ta, chúng ta cần phòng làm việc của Dinh Học giả, chúng ta muốn
được sự giúp đỡ của các Học giả đồng chí của chúng ta và sự thông thái của
họ. Còn biết bao nhiêu thứ cần làm đối với tất cả bọn chúng ta, đối với tất
cả các Học giả trên thế giới.
Trong một tháng nữa, Hội đồng Học giả thế giới sẽ họp ở thành phố
chúng ta. Đó là một Hội đồng vĩ đại, bao gồm tất cả những cái đầu xuất
chúng nhất được tuyển chọn từ khắp mọi nơi; họ nhóm họp mỗi năm một
lần, tuần tự tại những thành phố khác nhau trên trái đất. Chúng ta phải đến
gặp Hội đồng này và sẽ đặt trước mặt họ, như một món quà, chiếc hộp thủy
tinh chứa năng lượng của bầu trời này. Chúng ta sẽ thú nhận mọi điều với
họ. Họ sẽ thấy, sẽ hiểu, và sẽ tha thứ. Vì món quà của chúng ta to tát hơn tội
lỗi của chúng ta. Họ sẽ giải thích với Hội đồng Nghề nghiệp, và rồi chúng
ta sẽ được phân công về làm việc ở Dinh Học giả. Điều này chưa từng xảy
ra bao giờ, nhưng cái món quà mà chúng ta sẽ trao cho họ cũng vậy thôi.