Chương 6
Chúng ta đã không viết lách gì ba mươi ngày nay. Trong ba mươi ngày
chúng ta không được tới đây, trong đường hầm của mình. Chúng ta bị bắt.
Chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, lúc chúng ta đang ghi chép lần cuối.
Chúng ta đã trót quên, vào đêm hôm đó, ngó chừng chiếc đồng hồ cát để
biết rằng ba tiếng đống hồ đã trôi qua để trở về Nhà hát thành phố. Đến khi
chúng ta nhớ ra thì, toàn bộ cát đã trôi tuột hết cả rồi.
Chúng ta hối hả chạy về Nhà hát. Nhưng chiếc lều khổng lồ màu xám
giờ đang im lìm đứng dựa trên nền trời. Những con đường của thành phố
nằm lặng lẽ trước mặt chúng ta, vắng lặng và tối đen. Nếu như quay trở lại
đường hầm chúng ta sẽ bị phát hiện cùng với ánh sáng của chúng ta. Nghĩ
vậy nên chúng ta đi tới Nhà Phu Quét đường.
Lúc bị Hội đồng Nhà truy vấn, chúng ta ngước nhìn lên những khuôn
mặt của Hội đồng, nhưng chẳng hề thấy chút tò mò nào trên những khuôn
mặt đó, cũng chẳng chút giận dữ, hay xót thương. Thế rồi khi người già
nhất hỏi chúng ta: "Ngươi đã đi đâu?" Chúng ta nghĩ tới chiếc hộp thủy tinh
và tới ánh sáng của mình, và rồi chúng ta quên hết mọi điều khác. Và chúng
ta trả lời:
"Chúng ta sẽ không nói cho các đồng chí biết đâu."
Người già nhất không hỏi gì thêm. Họ quay sang hai người trẻ nhất và
nói, giọng tẻ ngắt: "Đưa người đồng chí của chúng ta tên Bình đẳng 7-2521
tới Lầu Trừng giới. Ra roi cho tới chừng nào chúng chịu khai sự thật."
Thế là chúng ta được đưa tới Thạch Phòng bên dưới Lầu Trừng giới.
Căn phòng này không có cửa sổ, trống lốc không có gì ngoài một cây trụ